Vì tối qua quá sức “quậy phá”, sáng nay Tô Hoàn Vãn dậy muộn hơn thường ngày.
Còn giáo sư Tạ đầy tinh thần trách nhiệm thì đã sớm quay về trường giảng dạy.
Lúc Tô Hoàn Vãn định ngồi dậy, suýt nữa thì ngã khỏi giường. Đúng là quá buông thả mà.
Cúi đầu nhìn cơ thể mình, một vài “vùng trọng điểm” chẳng dám nhìn kỹ. Nghĩ đến chuyện tối qua, cô mím môi, cảm thấy hơi mất tự nhiên, thầm rủa trong lòng một câu — dù là ai khởi xướng thì kết quả vẫn là do anh ta làm ra, mắng anh là đúng rồi.
Sau khi rửa mặt xong xuống nhà ăn sáng, nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ.
Đã hẹn ăn trưa với Tạ Yến Ninh nên cô chỉ ăn qua loa một chút rồi đeo túi ra ngoài đến trường tìm anh.
Tạ Yến Ninh đã làm cho cô một loại thẻ gia quyến nhân viên gì đó, ra vào trường không cần đăng ký mỗi lần.
Tô Hoàn Vãn đã quá quen với điều này.
Giờ này phần lớn sinh viên đều đang trong lớp, khuôn viên trường khá yên tĩnh.
Tối qua có tuyết rơi, bụi hoa bên đường còn đọng lại không ít tuyết, trời vẫn u ám, gió lạnh thổi ào ào.
Tô Hoàn Vãn không đeo khẩu trang, gió lạnh táp vào mặt khiến cô có cảm giác tê buốt, nghĩ lại thì đúng là thời tiết này không thích hợp để lang thang bên ngoài chút nào, sớm biết vậy đã ở nhà đợi Tạ Yến Ninh là được rồi.
Cô vội vàng chạy đến văn phòng của Tạ Yến Ninh.
Ở đó có hệ thống sưởi.
Trong văn phòng không có ai, cũng đúng, vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846210/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.