“Sao lại không muốn chứ, đến nằm mơ cũng muốn,” Tạ Yến Ninh nói.
Nhưng anh không thể.
Trong xã hội hiện tại, nghề nghiệp vốn đã không dễ dàng, anh không muốn tước đoạt cơ hội phát triển của Tô Hoàn Vãn.
Có những cơ hội, đến tiền cũng không thể mua được.
“Xin lỗi anh.” Tô Hoàn Vãn tựa vào ngực anh, ngẩng đầu nhìn anh.
“Vãn Vãn, từ trước đến nay chỉ có anh sợ em sẽ không cần anh nữa.” Tạ Yến Ninh nói.
Không phải, Tô Hoàn Vãn thật sự không hiểu, Tạ Yến Ninh sao lại thiếu cảm giác an toàn đến vậy, “Em thể hiện tình cảm với anh chưa đủ rõ ràng sao?”
“Có lẽ là vì em quá tốt rồi.” Tạ Yến Ninh đáp.
Anh không nói ra rằng, những việc anh làm hiện tại không phải vì có đam mê gì to lớn, chỉ là nghĩ rằng con người sống một đời, cũng cần có thứ gì đó để theo đuổi. Nhưng Tô Hoàn Vãn thì khác, cô thật sự rất yêu nghề bác sĩ, trong lòng chứa đựng rất nhiều điều yêu thích. Dù một ngày nào đó không thể tiếp tục làm nghề này nữa, cô cũng sẽ tìm được những điều khác để nương tựa và vẫn sống tốt.
Còn nếu là Tô Hoàn Vãn không cần anh nữa, thì anh không biết bản thân sẽ làm gì.
Nửa đời trước anh đã gần như phát điên, nửa đời sau nếu đã từng có được Tô Hoàn Vãn, một khi mất đi, anh không thể tưởng tượng nổi mình sẽ thành ra sao.
Những điều này, anh không nói với Tô Hoàn Vãn.
“Em tất nhiên là rất tốt, nên anh phải giữ cho chặt đấy, vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846211/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.