Hai người chỉ mới chạm vào nhau một cái liền chẳng thể tách ra nữa. Ban đầu là Tô Hoàn Vãn chủ động, sau đó quyền chủ động lập tức rơi vào tay Tạ Yến Ninh.
Tô Hoàn Vãn không chịu nổi, Tạ Yến Ninh liền một tay đỡ eo cô, tay còn lại lần mò khắp nơi.
Khi tay anh lần vào trong, ánh mắt như bốc lửa: “Bên trong em không mặc gì à?”
Gương mặt Tô Hoàn Vãn đỏ bừng, cả người bị hôn đến rối loạn nhịp thở: “Em…”
“Ưm…” – cô bật ra tiếng rên ngắt quãng, suýt nữa mềm nhũn trong lòng anh, “Tay anh…”
“Là do em tự chuốc lấy.”
Tô Hoàn Vãn không thể thốt ra nổi một lời hoàn chỉnh.
protected text
Trong phòng làm việc, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp vang vọng.
Ngay bên cạnh là giá sách, trên đó toàn là sách của các bậc tiền bối nổi tiếng.
Nhìn đống sách ấy, Tô Hoàn Vãn cảm thấy…ngượng ngập đến cực điểm.
Sao có thể làm chuyện như thế này ở một nơi linh thiêng như thế chứ? “Chúng ta…” – cô đẩy Tạ Yến Ninh ra, thở dốc – “chúng ta đổi chỗ đi.”
Đáp lại cô là hành động càng thêm mãnh liệt.
Tô Hoàn Vãn nhanh chóng nói không thành lời.
Quần áo trên người vẫn chưa bị cởi, chỉ hơi nhàu một chút.
Tô Hoàn Vãn nghẹn ngào.
Những lúc như thế này, mặc đồ còn khó chịu hơn không mặc.
Tạ Yến Ninh thậm chí còn cố tình hôn lên lớp vải ấy.
Tô Hoàn Vãn giận đến nỗi giơ tay đấm anh một cái – đúng là có sở thích kỳ quặc.
Nhưng Tạ Yến Ninh lại cố tình hiểu sai:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846209/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.