Ánh mắt của Tạ Yến Ninh quá mức nóng bỏng khiến Tô Hoàn Vãn không dám nhìn thẳng anh, cụp mắt tránh đi, khẽ đáp một tiếng: “Ừm.”
“Lại đây giúp anh một tay.” – Tạ Yến Ninh vừa buồn cười vừa kéo cô dậy.
Nói là giúp, nhưng thực chất chỉ là bảo cô ngồi bên cạnh, đưa mấy cọng rau xanh để nhặt. Chỗ rau ít ỏi đó, thoáng chốc đã làm xong.
Mặt Tô Hoàn Vãn cũng dịu đi phần nào, cô mang rau đến bồn rửa: “Còn gì em có thể giúp không?”
“Trước tiên rửa tay đã.” – anh nói.
Tô Hoàn Vãn ngoan ngoãn nghe lời.
Trong bếp có nồi canh đã được hầm từ sáng, đến giờ vẫn còn nóng.
Tạ Yến Ninh múc cho cô một bát: “Lại đây uống chút canh đi.”
Tô Hoàn Vãn hiếm khi được ăn cơm nhà đúng giờ, nhưng mấy món canh thế này thì uống không chê vào đâu được, vừa uống vừa cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Được anh chăm sóc như vậy, nhìn cô hoàn toàn không giống người bị bệnh viện “vắt kiệt”.
Nước canh thơm ngào ngạt, đậm vị, hương vị lan tỏa khắp nơi.
Tô Hoàn Vãn cực kỳ nể tình.
Hai người không nấu quá nhiều món, Tô Hoàn Vãn uống chút canh, giúp anh vài việc vặt, bữa cơm đã được hoàn thành.
Lúc ăn, Tô Hoàn Vãn nói: “Tuần sau em phải về một chuyến.”
“Sao thế?” – anh hỏi.
“Bạn đại học của em, Tề Quân, lần trước đám cưới của Dương Lạc Vi anh có gặp rồi đấy, cô ấy sắp kết hôn, em phải về dự.”
“Tuần sau lúc nào?”
protected text
“Được.” – Tạ Yến Ninh đáp, giọng nghe không rõ cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846208/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.