Mấy ngày qua, mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu anh đều hiện lên cảnh tượng hôm đó, cứ như đoạn phim tua đi tua lại mãi không dứt. Anh hiểu, mình có lẽ đã mắc phải hội chứng sang chấn tâm lý.
Tô Hoàn Vãn đôi khi cũng thấy Tạ Yến Ninh ngủ không yên giấc, nhưng bản thân cô vẫn là bệnh nhân, muốn lo cho anh cũng lực bất tòng tâm.
Ban ngày do bố mẹ Tô thay phiên chăm sóc, ban đêm đến lượt Tạ Yến Ninh.
Anh đút cho Tô Hoàn Vãn ăn từng thìa một.
Thực ra, tuy cô chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng việc ăn uống đã không thành vấn đề, cũng không động đến vết thương.
Nhưng Tạ Yến Ninh cứ kiên quyết làm thay.
Tô Hoàn Vãn đành để anh muốn sao thì làm vậy.
Anh dọn dẹp xong đồ ăn, dìu cô vào phòng tắm súc miệng.
Bên ngoài trời đã tối, Tô Hoàn Vãn đứng bên cửa sổ, từ trên nhìn xuống có thể thấy quảng trường nơi sự việc xảy ra hôm đó. Hiện trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, như thể cơn ác mộng cách đây vài ngày chưa từng tồn tại.
Bệnh nhân bên dưới vẫn qua lại tấp nập.
Bệnh viện tuyến đầu quốc gia, ngày đêm không nghỉ.
Tạ Yến Ninh từ phòng tắm đi ra, bước đến gần: “Sao vậy?”
Tô Hoàn Vãn dựa vào lòng anh: “Trên đời này mỗi ngày đều có vô số chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Con người quá nhỏ bé, không thể ngăn cản hết được.”
Tạ Yến Ninh ôm lấy cô, cằm nhẹ đặt lên vai cô, đôi mắt cụp xuống. Một lúc sau mới nói khẽ: “Anh hiểu rồi, em đừng lo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846169/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.