Điểm khác biệt cuối cùng giữa con người và cầm thú chính là: con người có thể kiềm chế bản thân, còn cầm thú thì không.
Tuy vết thương của Tô Hoàn Vãn đã lành, nhưng vì một thời gian dài không vận động nhiều, nên cô cũng không hay giơ tay lên.
Thêm vào đó là đồ đông mặc nhiều lớp.
Tạ Yến Ninh cẩn thận cởi áo ngoài cho cô.
Ánh mắt anh dừng lại ở vết sẹo màu hồng nhạt trên ngực phải – nơi lá phổi bị thương của cô. Tất cả những suy nghĩ lãng mạn vừa nhen nhóm liền nhanh chóng tắt ngúm.
Sợ cô bị cảm, anh đưa cô vào dưới vòi sen nước nóng, cẩn thận giúp cô tắm rửa.
Tô Hoàn Vãn bật cười, tay khẽ đặt lên ngực anh: “Anh không muốn sao?”
Tạ Yến Ninh nghiêm túc kéo tay cô xuống: “Đừng nghĩ những thứ không nên nghĩ.”
Tô Hoàn Vãn: “……”
Nếu không phải cơ thể anh đã có phản ứng, cô thật sự nghĩ rằng anh đã tu thành chính quả rồi.
“Anh không khó chịu à?”
“Khó chịu.” Tạ Yến Ninh thẳng thắn, “Nhưng cơ thể em hiện tại không thể chịu được kích thích.”
Tô Hoàn Vãn: “……”
Được rồi, vẫn nên giữ gìn một chút.
Núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đốt.
“Sau này em khỏe hẳn, anh sẽ đền bù.” – Tạ Yến Ninh nhẹ nhàng nói.
“… Em cũng không đến mức khao khát như vậy.” – Cô lí nhí phản bác.
Tạ Yến Ninh chỉ mỉm cười, không tranh cãi thêm. Sau khi lau sạch người cho cô, anh xả nước sạch sẽ bọt xà phòng, rồi khoác áo choàng tắm lên người cô, dùng khăn khô lau tóc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846170/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.