Đường trượt dốc 70 độ, tốc độ cực nhanh, gió lạnh tạt thẳng vào mặt, người như hòa vào gió, lao vun vút giữa rừng núi. Tiếng gió gào rít bên tai, tạo cảm giác như chỉ còn bóng hình cô độc giữa đất trời bao la.
Tạ Yến Ninh khẽ cười bất đắc dĩ, kéo kính râm xuống, lao theo ngay sau.
Tô Hoàn Vãn đang đứng phía dưới vẫy tay gọi: “Giáo sư Tạ, bên này!”
Tạ Yến Ninh bước đến bên cô, hỏi: “Cảm giác thế nào?”
“Rất tuyệt!” – Tô Hoàn Vãn kéo anh đi tiếp, muốn trượt thêm lần nữa.
Tạ Yến Ninh đành “liều mình bồi mỹ nhân”.
Lần này, hai người đứng song song, cùng lao xuống.
Sau vài lần trượt, cả hai đều bắt đầu thấy mệt.
Tạ Yến Ninh nhìn mái tóc cô ướt đẫm mồ hôi: “Có muốn về nghỉ chút không?”
“Trượt thêm lần nữa đi.”
Suốt một năm qua, Tô Hoàn Vãn bận bịu với tốt nghiệp, xin việc rồi đi làm, gần như không có thời gian nghỉ ngơi thực sự.
Cuộc sống bận rộn khiến cô quên mất mình là một “phú nhị đại”.
“Được, lần cuối cùng nhé. Xong rồi phải về nghỉ.” – Tạ Yến Ninh sợ cô quá sức.
“Em khỏe lắm, sợ gì.”
“Ồ, khỏe à? Thế sao mỗi lần lại than mệt?”
“…”
Tô Hoàn Vãn chỉ xuống dải tuyết trắng phía dưới: “Anh xem dưới đó là gì?”
“Núi và tuyết.”
“Sai rồi.” – Tô Hoàn Vãn thở dài: “Là tuyết trắng tinh khiết. Con người với trái tim u ám lại làm ô uế mẹ thiên nhiên. Lương tâm anh không cắn rứt sao?”
Tạ Yến Ninh nhìn xuống, bình thản nói: “Mẹ thiên nhiên mong chúng ta sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846159/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.