Lâm Huệ: “…”
Đúng là không biết xấu hổ!
Tô Hoàn Vãn cố nhịn cười, kéo Tạ Yến Ninh rời khỏi đó.
Tạ Yến Ninh hỏi: “Vui rồi chứ?”
“Không, chỉ là hơi lo cho hình tượng của Giáo sư Tạ thôi.” – Tô Hoàn Vãn đáp.
Mọi chuyện ban đầu cũng chỉ do cô hứng lên mà diễn, đâu ngờ người ta lại tưởng thật như vậy.
Vừa bước ra ngoài khách sạn, đã bị gió lạnh quất thẳng vào mặt.
Tô Hoàn Vãn sinh ra và lớn lên ở Cảng Thành – nơi quanh năm chỉ có hai mùa: hè và đông, thật sự không chịu nổi kiểu thời tiết như thế này.
Gió núi lạnh buốt thổi qua khiến người ta muốn “hóa đá”.
Tạ Yến Ninh kéo áo khoác lông vũ của cô lại, chụp mũ lên đầu cho cô. Tô Hoàn Vãn có chút không vui – nhìn xa cứ như cái “trứng muối dài”.
“Em thà đẹp còn hơn giữ mạng!” – Mặc thế này thì còn chụp gì cho ra hồn? “Bảo bối à, không muốn cảm lạnh thì ngoan ngoãn mặc vào cho anh.” – Tạ Yến Ninh kiên quyết.
Không đấu lại sức anh, Tô Hoàn Vãn bị “trói” kín mít từ đầu đến chân. Tạ Yến Ninh thậm chí còn không biết từ đâu lôi ra cái khẩu trang bắt cô đeo vào.
Toàn thân chỉ còn lộ mỗi đôi mắt long lanh đáng yêu.
Tạ Yến Ninh cuối cùng mới yên tâm.
Tô Hoàn Vãn khoác tay anh, dựa đầu vào vai, làm nũng: “Thế này không hôn anh được rồi.”
“Không sao, về rồi hôn tiếp.” – Tạ Yến Ninh không mắc bẫy.
Tô Hoàn Vãn hừ một tiếng.
Một tay cô để trong túi mình, tay còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846160/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.