“Đồ lưu manh.”
Tô Hoàn Vãn mỗi lần đều phải mắng một hai câu, Tạ Yến Ninh cũng đã quen rồi.
“Đói không? Xuống ăn hay để anh mang lên cho em?”
Tô Hoàn Vãn sợ kỳ nghỉ yên lành lại biến thành “một ngày quanh quẩn trong phòng”, lập tức tuyên bố muốn ra ngoài.
Chỉ là vừa ngồi dậy, mới phát hiện bản thân không mặc gì.
“Anh ra ngoài đi.”
Tạ Yến Ninh không để ý.
Anh xoay người mở vali, lấy nội y giúp cô thay.
Tô Hoàn Vãn là người thích màu sắc tươi sáng, nên quần áo từ trong ra ngoài đều không phải gam màu trầm.
Một bộ nội y màu hồng được đặt trên ga trải giường trắng tinh, nổi bật đến mức khiến người ta không thể không nhìn.
Tô Hoàn Vãn chỉ muốn ném gối qua.
Thấy cô vẫn không động đậy, anh hỏi: “Hay là em muốn tắm trước?”
“…”
Tối qua Tạ Yến Ninh đã tắm rửa sạch sẽ cho cô, giờ Tô Hoàn Vãn không cảm thấy dính nhớp gì. Hơn nữa Tạ Yến Ninh là người sạch sẽ kỹ tính, đi đâu cũng thay ga trải giường riêng, nên cô nằm cũng thấy yên tâm.
Chỉ là cô thực sự không chịu nổi vẻ mặt bình thản, thần sắc điềm nhiên như chưa từng có chuyện gì của Tạ Yến Ninh.
Cô đưa tay ra: “Anh bế em vào.”
Ban đầu chỉ lộ vai, nhưng khi tay anh vừa buông ra thì cả cơ thể lộ rõ.
Trên da vẫn còn vài vết hôn ám muội, khiến Tạ Yến Ninh vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Anh cúi người, bế “tiểu tổ tông” này vào phòng tắm.
Vừa đặt cô xuống đất, Tô Hoàn Vãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846158/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.