Từ góc nhìn của Tạ Yến Ninh, chỉ thấy tấm lưng trắng nõn của cô, cùng hai bờ xương bả vai nhô lên, phần còn lại mờ ảo dưới làn nước, không nhìn rõ được.
Tay anh đặt lên eo cô: “Mệt không?”
Tô Hoàn Vãn khẽ “ừ” một tiếng: “Dịch sang bên đó một chút, chỗ đó hơi mỏi.” Cô ra lệnh một cách rất tự nhiên.
Yết hầu Tạ Yến Ninh khẽ chuyển động, tay anh vừa đủ lực, nhẹ nhàng xoa bóp cho cô.
Một lúc sau, anh kéo cô vào lòng, tiếp tục massage phần lưng.
Công việc của Tô Hoàn Vãn thường căng thẳng cả ngày, trước đây cô thích ghế massage để thư giãn, nhưng từ sau khi có Tạ Yến Ninh, cô nhận ra con người thực sự hiệu quả hơn công nghệ.
Được anh xoa bóp, Tô Hoàn Vãn bắt đầu lim dim buồn ngủ.
Cô tựa vào lòng anh, mắt nhìn về ngọn núi tuyết phía xa.
Cô cảm thấy thế giới lúc này yên tĩnh như thể chỉ còn lại hai người bọn họ, cằm cô đặt lên vai anh: “Thật muốn ở đây thêm vài ngày nữa.”
Cả hai đều bận rộn công việc, nên chỉ có thể nghĩ vậy thôi.
“Lần sau anh lại đưa em đến.” Tạ Yến Ninh nói, tay vẫn không ngừng xoa bóp – dù có hơi “lạc hướng”.
Tô Hoàn Vãn bị chọc cho tỉnh hẳn, nước mắt lưng tròng, còn cắn một cái lên vai anh.
“Anh làm gì vậy hả?” cô dỗi, vừa đánh vừa trách.
Ở nơi cảnh đẹp như tranh, hai người yêu nhau, lại đang ngâm mình trong suối nước nóng, bảo là không có cảm xúc gì… thì đúng là nói dối.
Tạ Yến Ninh khàn giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846157/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.