Hôm nay Tô Hoàn Vãn mặc một chiếc áo khoác dạ màu lạc đà, tóc dài được buộc thấp thành búi đơn giản phía sau, trên tai đeo một đôi bông tai đá vàng, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng.
Vốn dĩ cô đã rất xinh đẹp, chỉ cần điểm chút phấn son đã khiến từng đường nét gương mặt trở nên nổi bật đến mức không thể rời mắt.
Tạ Yến Ninh đã quen nhìn cô với đủ kiểu dáng vẻ, nhưng vẫn không tránh khỏi phút ngẩn ngơ.
Anh bỗng có cảm giác muốn hôn cô, nhưng bị Tô Hoàn Vãn ngăn lại: “Không được, sẽ để lại dấu vết đấy.” Sợ lộ dấu hiệu gì đó, nên Tạ Yến Ninh đành phải nhịn xuống, giữ lòng thanh tịnh.
Tạ Yến Ninh ôm cô vào lòng: “Anh sẽ nhẹ một chút, được không?”
“Anh đã từng nhẹ bao giờ chưa?” – Tô Hoàn Vãn lườm anh.
Tạ Yến Ninh bật cười: “Được, tối nay anh bù lại.”
Tô Hoàn Vãn thật sự không có cách nào với cái mặt dày của anh.
Quà tặng cho bố mẹ hai bên đã được Tạ Yến Ninh để sẵn ở cốp sau xe.
“Lát nữa em chuyển tiền cho anh.” – Quà là cả hai cùng chọn, nhưng tiền là Tạ Yến Ninh bỏ ra.
“Đừng tính toán chuyện tiền bạc với anh.” – Tạ Yến Ninh vừa lái xe, vừa nhìn về phía trước.
“Không phải tính toán, mà là tấm lòng.” – Tô Hoàn Vãn nói: “Em tặng quà cho bố mẹ anh, còn để anh trả tiền, vậy là sao chứ?”
“Chúng ta là một nhà, hiếu kính bố mẹ cần gì phân biệt.”
“…” Một lúc sau, Tô Hoàn Vãn mới nói: “Anh như thế này khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846156/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.