“Tôi cũng muốn về nước mà,” Thư Dương Thu cảm thấy rất khổ sở, anh ta đã chịu đựng đủ cái thế giới da trắng này rồi, “Thật ra chuyển toàn bộ công việc về nước cũng không sao, đúng không?”
“Muốn về thì về.” Giọng Tạ Yến Ninh cứng rắn.
“Đồ vô lương tâm, năm đó dù sao cũng từng là anh em cùng giường tầng mà, cậu không thể nói vài lời dễ nghe dỗ dành tôi à?” Sự nghiệp của họ bắt đầu từ nơi này, không dễ gì mà có thể chuyển về ngay được.
Anh ta chỉ than vãn chút thôi.
Đắp chăn mỏng trong trời lạnh, muốn tìm anh em tâm sự chút cũng không được sao? “Cậu không thể kiếm lấy một cô bạn gái à?” Tạ Yến Ninh hỏi.
“Họ chỉ yêu tiền của tôi, chẳng yêu con người tôi gì cả.” Thư Dương Thu khổ sở nói: “Bao giờ tôi mới có thể gặp được một cô gái trong mắt chỉ có mình tôi như cậu chứ?” Anh ta thực sự rất ghen tị.
Sao cái tên giả vờ đứng đắn như Tạ cẩu lại có người nhớ thương bao năm như vậy, thật không phục.
Tạ Yến Ninh thực sự không muốn nghe anh ta lải nhải, “Không có việc gì thì cúp máy nhé, tôi bận!” Câu cuối nói rất gấp.
“Này…” Đầu dây bên kia đã là tiếng bận.
VOCAL, cậu bận gì chứ?
Nửa đêm rồi, chẳng lẽ còn làm thí nghiệm?
Không đúng, Thư Dương Thu đưa tay xoa mặt.
Người ta đâu có giống anh ta, vẫn là cẩu độc thân.
Chết tiệt thật, độc thân lâu đến nỗi quên mất cảm giác có một cô bạn gái đáng yêu bên cạnh là thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846155/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.