“Sao cậu lại hỏi vậy?” – Tô Hoàn Vãn hỏi.
“Vậy là cậu thực sự quen anh ấy à?” – Giang Chiếu Nguyệt không trả lời, mà hỏi ngược lại.
“Ừ,” – Tô Hoàn Vãn thừa nhận, cũng chẳng có gì phải giấu. Nghĩ một lát cô hỏi: “Cậu muốn biết điều gì?”
Giang Chiếu Nguyệt mím môi, một lúc sau mới nói: “Anh ấy thích cậu đúng không?”
“…” Rõ ràng vậy còn gì.
“Ừm… cái này…”
“Tôi biết hai người sẽ không có kết quả,” – Giang Chiếu Nguyệt như đã hạ quyết tâm, “nên tôi muốn theo đuổi anh ấy.”
“…” Tô Hoàn Vãn thực sự không hiểu cái logic nhân quả gì ở đây.
Cô muốn nói: Cô gái à, cậu dũng cảm thật đó, nhưng không tiện mở miệng, chỉ hỏi: “Cậu vào khoa Tim mạch… không lẽ là vì anh ấy?”
Giang Chiếu Nguyệt đỏ mặt: “Ừm.”
“…” Cái đầu óc yêu đương này! Bố cậu mà biết thì sao đây!
Tô Hoàn Vãn uyển chuyển nói: “Cậu có biết gia đình anh ấy thế nào không? Họ là một hào môn thế gia đấy.” Mà hào môn thì không dễ bước vào chút nào.
“Nhưng nhà tôi cũng vậy mà.”
“…” Cậu cũng là hào môn, thì càng không cần dấn thân vào vũng nước đục này! Có tiền tự tiêu, chẳng tốt hơn sao? “Tôi có thể hỏi vì sao cậu thích anh ấy không?”
“Tôi… vừa gặp đã thích. Anh ấy có một khí chất u sầu rất thu hút, tôi muốn làm dịu nỗi buồn trên gương mặt anh, khiến anh có thể cười từ tận đáy lòng.”
“…” Đọc tiểu thuyết nhiều quá hóa mộng mơ rồi chăng?
Tô Hoàn Vãn thầm nghĩ: Cậu nghĩ nhiều quá rồi.
Vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846154/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.