Đôi mắt Tô Hoàn Vãn ánh lên tia tình tứ, đôi môi đỏ mọng vẫn không biết mệt mà trêu chọc: “Anh ơi, lần này thật sự không còn thời gian đâu.” Giọng nói dịu dàng hết mức có thể.
Tạ Yến Ninh hít sâu một hơi, vùi mặt vào cổ cô: “Anh đắc tội gì với em rồi hả, tổ tông?”
Tô Hoàn Vãn cũng không thật sự định hành anh đến cùng.
Chuyện của Nhiếp Ngôn và Tạ Yến Ninh, thật ra chẳng thể trách anh được.
Nếu phải trách thì chỉ có thể trách khuôn mặt của anh quá đẹp.
Cô đổi giọng bình thường: “Hay anh vào phòng tắm xả bớt đi? Dù sao thì giữa ban ngày mà làm chuyện đó… cũng không hợp với hình tượng chuyên gia – học giả của anh đâu.”
Tạ Yến Ninh ném lại một câu: “Đợi anh về Bắc Kinh, em chết chắc.”
Rồi xoay người bước vào phòng tắm.
Khi bước ra, anh lại trở về với dáng vẻ lạnh lùng cấm dục quen thuộc.
Tô Hoàn Vãn ngoài đôi môi hơi sưng thì không còn dấu vết gì khác.
Cô ngồi bên bàn, cầm điện thoại, không biết đang xem gì.
“Em đang xem gì vậy?” – Tạ Yến Ninh đi đến, kéo ghế ngồi cạnh cô.
“Em hỏi anh cái này,” – Tô Hoàn Vãn nghiêm túc hỏi – “Anh có thấy chán vì em không hiểu những chuyện trong lĩnh vực chuyên môn của anh không?”
“??” – Tạ Yến Ninh hơi ngẩn ra – “Em không hiểu thì cũng bình thường mà, anh cũng đâu biết mổ xẻ gì đâu.”
“… Nghe cũng có lý.”
“Thế lẽ nào chúng ta không có đề tài chung để nói chuyện?” – cô tiếp.
“Chẳng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846116/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.