“Ừm, anh ấy nói chỉ cần nhìn thấy tôi là chẳng thể nào nổi giận được.” – Tô Hoàn Vãn e thẹn vén tóc, nụ cười khẽ cong môi liền toát ra vẻ quyến rũ, đẹp rực rỡ.
Trong mắt Nhiếp Ngôn ánh lên một tia lạnh lẽo, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường: “Có câu cổ ngữ rằng ‘sắc suy thì tình cũng nhạt’.”
“Hả?” – Tô Hoàn Vãn ngơ ngác: “Nghĩa là gì vậy?”
“Ý là, dù một ngày dung nhan phai nhạt, vẫn sẽ mãi mãi yêu em.” – Nhiếp Ngôn đáp.
“Ừm,” – Tô Hoàn Vãn đỏ mặt ngượng ngùng: “ Tôi cũng tin anh ấy sẽ luôn yêu tôi.”
“…”
Nhiếp Ngôn cảm thấy không thể tiếp tục đối thoại với Tô Hoàn Vãn được nữa.
Ngay cả lời bóng gió cũng không hiểu.
Một người phụ nữ như vậy, sớm muộn cũng bị Tạ Yến Ninh đá thôi.
Dù bây giờ có xinh đẹp đến đâu, nhưng sắc đẹp rồi cũng tàn phai, có thể duy trì được bao lâu? Cô ta liếc nhìn Tạ Yến Ninh đang trò chuyện vui vẻ với các vị lãnh đạo bên kia, trong lòng lại dâng lên cảm giác không cam tâm. Nếu anh ấy chọn một người giỏi giang hơn cô ta thì thôi đi, đằng này lại là một người ngực to mà đầu rỗng như thế này.
Tô Hoàn Vãn cũng nhìn theo ánh mắt cô.
“Anh ấy thật giỏi.” – Tô Hoàn Vãn ánh mắt lấp lánh: “Có lúc tôi cũng thấy lo lắng, vì anh ấy quá tuyệt vời, sao lại chỉ yêu mình tôi thôi.” – cô ngọt ngào than nhẹ.
Nhiếp Ngôn nghiến răng, chẳng buồn nói thêm với cô nàng si tình này nữa.
Sau khi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846115/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.