Những nụ hôn của anh rơi xuống dồn dập, phủ kín cả mặt cô.
Cuối cùng dừng lại trên môi.
Tô Hoàn Vãn giãy giụa mãi vẫn không thoát nổi, đành phải buông xuôi. Khó khăn lắm mới tranh thủ được lúc để thở, cô vừa thở vừa oán trách:
“Anh chưa đánh răng!”
“Em thấy ghét anh à?” Tạ Yến Ninh tỏ ra tổn thương, làm nũng dụi đầu vào cổ cô:
“Phải hôn một cái anh mới dậy được.”
Tô Hoàn Vãn: “…” Chẳng lẽ còn chưa hôn đủ à!
“Đúng thế, em ghét.”
Tạ Yến Ninh khẽ cười. Anh cứ cảm thấy trên người cô có một mùi hương nhè nhẹ, thoang thoảng. Anh cúi đầu hít sâu một cái:
“Sao tới sớm vậy? Nhớ anh rồi?”
“Anh nghĩ nhiều rồi. Em chỉ đến xem anh có say tới mức chết không thôi.”
“Vậy là lo cho anh, tức là em vẫn yêu anh.”
“Đúng đúng đúng, yêu yêu yêu. Giáo sư Tạ giờ có thể rời khỏi người em được chưa?”
Tô Hoàn Vãn thật sự không muốn tranh cãi nữa, tư thế này quá nguy hiểm rồi.
“Qua loa quá, anh không dậy đâu.” Tạ Yến Ninh vẫn tiếp tục làm nũng.
Tô Hoàn Vãn thật muốn hỏi: Giáo sư Tạ, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi đấy? Cô kiên nhẫn khuyên nhủ:
“Giáo sư Tạ, anh làm ơn trưởng thành lên chút. Chốc nữa anh còn phải đi làm.”
Hội nghị lớn như vậy, tập hợp bao nhiêu chuyên gia đầu ngành, ít nhất cũng nên có chút nghiêm túc để thể hiện sự tôn trọng chứ.
Tạ Yến Ninh vươn tay dài, lấy điện thoại ở đầu giường xem giờ. Mới bảy giờ sáng. Mà hội nghị tận chín rưỡi mới bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846113/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.