“Đều là tại anh.”
Tô Hoàn Vãn lại bắt đầu bất mãn.
Cô trèo lên vai Tạ Yến Ninh, cắn một cái lên gần xương quai xanh anh để trút giận.
Khác chỗ hồi sáng khoảng mười phân.
Tạ Yến Ninh để mặc cô cắn.
“Nhẹ thôi, đừng để đau chính mình.”
Mạnh Ngưng Nhạn vừa leo lên đã thấy hai người kia, chậc chậc hai tiếng: “Dính nhau đến mức đó luôn à?”
“Cậu là cẩu độc thân thì không hiểu được đâu.”
Mạnh Ngưng Nhạn trợn trắng mắt đến tận trời.
Cô vẫn thấy không vừa mắt cái kiểu “đắm chìm trong tình yêu” chua lè này.
Mặt trời sắp lặn.
Đàm Phi Trần hỏi Tạ Yến Ninh: “Chắc phải về rồi nhỉ?”
“Ừ.”
“Vậy để tôi lái canô đưa anh về.” Dù bọn họ còn chưa tan cuộc, nhưng người thì nhất định phải tiễn.
Cho dù lỡ hẹn với ai, cũng không thể lỡ hẹn với Giáo sư Will được.
Để ông anh trai biết được thì chắc chắn sẽ bị đánh gãy xương.
“Vậy em ở lại đây trước, tối anh quay lại đón em nhé?” Tạ Yến Ninh hỏi Tô Hoàn Vãn.
“Thôi,” Tô Hoàn Vãn nói nhỏ: “Em chắc phải về nhà rồi.”
“Vậy là tối nay anh phải cô đơn một mình trong căn phòng trống à?”
“Không thể nhịn một chút sao?” Tô Hoàn Vãn nhéo anh một cái, “Cẩn thận kiệt sức mà chết.”
Tạ Yến Ninh bật cười bên tai cô, “Em đang nghĩ gì vậy, anh chỉ muốn gặp em thôi, có nói là muốn làm gì đâu.”
Anh cũng không đến mức thú tính như thế, thỉnh thoảng cũng phải cho người ta nghỉ ngơi chứ.
Anh hiểu đạo lý “nước chảy lâu ngày, sỏi cũng mòn”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846112/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.