Tô Hoàn Vãn mặt đầy ngơ ngác, cô có chi tiêu bằng tiền mẹ đâu, sao lại biết được chứ? “Mẹ đang nói gì thế ạ?” Tô Hoàn Vãn cố tình lảng tránh câu hỏi.
“Đừng đánh trống lảng, món quà đó rõ ràng không phải để tặng cho bố con, vậy con định tặng cho ai?” Giọng của bà Chung Khiết có phần trầm xuống.
Tô Hoàn Vãn nhất thời không biết giải thích sao cho ổn.
Lần trước bố mẹ mới sang thăm, còn bảo Tạ Yến Ninh đã có bạn gái rồi, dặn hai người họ đừng có gán ghép lung tung. Bây giờ lại như thế này, sao mà chấp nhận nổi?
Cô thấy chắc bố mẹ sẽ đánh mình mất.
Trong lúc cấp bách, Tô Hoàn Vãn nghĩ ra được cách đối phó.
“Dương Lạc Vi không phải mới kết hôn sao, cậu ấy định tặng cho chồng cậu ấy. Nhưng mẹ cũng biết đấy, món này đặt khó lắm, nên con chỉ giúp một tay thôi.”
Đành để sau này tính tiếp vậy.
“Thật không đấy?”
“Thật mà!”
“Thế thì thôi.” Bà Chung có vẻ hơi thất vọng.
Cúp máy xong, cô hai Biên Tùng Vân vừa cười vừa hỏi: “Sao rồi, Vãn Vãn cuối cùng cũng có động tĩnh rồi à?”
Bà Chung nói: “Ôi, chỉ là giúp bạn thôi.”
Biên Tùng Vân thì thầm: “Chị thật tin à?”
Nhân viên bán hàng phụ trách tiếp khách sắp khóc đến nơi rồi.
Ai ngờ chỉ một câu xã giao muốn thân thiết hơn với khách, lại gây ra chuyện thế này.
Mấy người giàu có các người muốn giữ bí mật thì báo trước một tiếng chứ, cùng một đơn hàng mà thật sự cô ta không biết gì cả.
“Con bé một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846098/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.