Sáng hôm sau, Tạ Yến Ninh như thường lệ đưa Tô Hoàn Vãn đến bệnh viện.
Tô Hoàn Vãn hỏi:
“Vẫn chưa có tin tức gì về người đó sao?”
Tạ Yến Ninh lắc đầu: “Chưa.”
Chỉ cần người kia chưa bị bắt, trong lòng Tô Hoàn Vãn vẫn không yên – điều đáng sợ nhất chính là không biết hắn sẽ bùng phát vào lúc nào.
Tâm lý của kẻ biến thái thật khó đoán.
“Chiều tan làm em sẽ đi mua xe.”
Tô Hoàn Vãn nói.
protected text
“Đã nhắm được chiếc nào chưa?”
“Không yêu cầu gì nhiều, dưới 1 triệu tệ là được rồi.”
Dù sao cũng không nên quá phô trương.
Tạ Yến Ninh bật cười khẽ.
Tô Hoàn Vãn: “Anh cười gì vậy?”
“Anh nhớ lần trước em có nói, về sính lễ thì chỉ cần một chiếc xe khoảng năm trăm ngàn đăng ký tên em là được.”
Tô Hoàn Vãn: “……”
“Anh có thể đừng nhắc lại chuyện đó được không?”
Cô không muốn nhắc đến ngày hôm đó nữa – một trong những thời khắc đen tối nhất đời cô.
Tạ Yến Ninh cười rất sảng khoái.
Đến một mức giá nhất định, xe nào cũng không tệ.
Tô Hoàn Vãn chọn một chiếc BMW khá phổ thông, giá lăn bánh khoảng 1 triệu tệ.
Đối với nhà cô, đây có thể coi là mức thấp rồi – vì xe cộ trong nhà cô thường toàn từ vài triệu tệ trở lên.
Nhưng viện trưởng bệnh viện cũng chỉ lái xe hơn 1 triệu, cô không muốn quá nổi bật, tránh để người khác dị nghị.
“Em chắc là chọn chiếc này?”
Tạ Yến Ninh hỏi.
“Ừ, bạn em cũng lái xe này, bảo là dùng tốt lắm.”
“Được.”
Tạ Yến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846097/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.