Tạ Yến Ninh đôi lúc thật sự không thể hiểu nổi cách suy nghĩ của Tô Hoàn Vãn.
“Vậy em nghĩ sao?”
“Đương nhiên rồi, Giáo sư Tạ chính trực như thế, chắc chắn không thèm làm mấy chuyện mờ ám đâu.”
Tô Hoàn Vãn thỉnh thoảng cũng biết bật chế độ “cầu sống”, rồi ngay lập tức chuyển giọng:
“Vậy tiền là từ đâu mà có?”
Vài trăm triệu đô la – đổi ra nhân dân tệ là con số gì chứ? Ba mẹ cô phấn đấu cả đời, tài sản cộng lại chắc cũng chỉ mười mấy tỷ.
Tạ Yến Ninh còn nhỏ hơn cô nửa tuổi, trẻ tài cao đến thế là cùng.
Tạ Yến Ninh: Hừ, đúng là tin em nói chuyện nghiêm túc là tự rước khổ vào thân.
“Làm đủ thứ chuyện xấu mà có đấy.”
Tạ Yến Ninh bực bội đáp.
Tô Hoàn Vãn liền ôm eo anh, làm nũng:
protected text
Tiền của bố mẹ thì vẫn là của bố mẹ, còn bản thân cô, đến chuyện thuê nhà gần chỗ làm còn thấy khó khăn.
Nghĩ đến đây, Tô Hoàn Vãn bỗng có chút chán nản.
Tiền lương bây giờ nuôi bản thân còn không đủ, từng này tuổi rồi vẫn phải phụ thuộc bố mẹ.
Tạ Yến Ninh nói nhẹ nhàng:
“Hồi đi học anh cùng bạn mở công ty, sau đó đầu tư vài chỗ, kiếm được ít tiền. Giờ không còn trực tiếp điều hành nữa, chỉ thu cổ tức hằng năm.”
Tô Hoàn Vãn không thể bình tĩnh nổi – còn có cổ tức nữa cơ à?
“Chỉ thế thôi á? Không có gì gian nan vất vả à?”
“Em ghen tị đến mức không chịu nổi anh sung sướng phải không?”
Tô Hoàn Vãn có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846096/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.