Lần ăn hôm nay để lại chút “bóng ma tâm lý”, về sau dù Tô Hoàn Vãn và Tạ Yến Ninh đã ở bên nhau, cô vẫn khá dè dặt với các món mới ở căng-tin, thỉnh thoảng đến trường ăn cùng anh cũng chỉ gọi mấy món “an toàn”.
Trên đường về đương nhiên lại là đi nhờ xe Tạ Yến Ninh.
Tô Hoàn Vãn ghi nhớ nguyên tắc “không ăn bám trường người ta”, rút điện thoại ra, vừa bấm vừa lẩm bẩm:
“Hôm nay ăn của anh hết 23 tệ 5 xu, tôi chuyển khoản lại cho anh.”
Tạ Yến Ninh nhìn giao diện chuyển tiền mà mặt không cảm xúc, sáng một lần, giờ lại một lần, đầu bắt đầu đau:
“Em nhất định phải tính chi ly đến thế à?”
“Thì…” – Tô Hoàn Vãn nghĩ một lúc rồi nói – “Anh em ruột còn phải tính rạch ròi, tôi không thể cứ nợ anh mãi.”
Tạ Yến Ninh suýt chút nữa bị chọc cười, đạp nhẹ ga:
“Nếu đã tính toán vậy thì em có muốn tính cả tiền đi nhờ xe không?”
Xe anh đi chẳng phải loại quá sang trọng, nhưng cũng là dòng xe tầm vài chục vạn, thuộc ngưỡng “xe sang” theo tiêu chuẩn tính phí dịch vụ.
“Nếu anh đã muốn tính thì cũng không sao. Trưa nay tôi gọi xe hết 20 tệ, giờ là giờ cao điểm, tính anh 25 tệ nhé.”
“Tô Hoàn Vãn!” – Tạ Yến Ninh vừa lái vừa liếc cô – “Em muốn chọc tôi tức chết mới hài lòng đúng không!”
Tô Hoàn Vãn mím môi.
Tính rạch ròi thì mới minh bạch, vậy mà cũng không hiểu…
Nhưng cô cũng không thật sự muốn khiến Tạ Yến Ninh bực mình:
“Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4843696/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.