“Còn định vị ấy hả…” Tô Hoàn Vãn chợt buồn rầu, “Tôi lại mong anh có thể định vị được vị trí nào của tôi ngoài bệnh viện với ở nhà.”
Ánh mắt Tạ Yến Ninh tràn đầy đồng cảm xen lẫn bất lực:
“Lần sau em được nghỉ, tôi đưa em đi chỗ khác chơi.”
Tô Hoàn Vãn nhìn anh đầy u oán:
“Nếu không nghỉ từ hai ngày trở lên thì tôi chỉ muốn ngủ thôi.”
Tạ Yến Ninh hiếm khi bị chặn họng:
“Vậy thì đổi chỗ ngủ cũng được.”
“…” Cảm thấy chủ đề này bắt đầu hơi… sai sai, Tô Hoàn Vãn không tiếp tục nữa. Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường:
“Cũng muộn rồi, tôi về trước đây.”
Lúc này mới chợt nhớ ra Tạ Yến Ninh còn đang làm việc đối diện, trong lòng hơi áy náy:
“Vừa rồi… có làm phiền anh không?”
Tạ Yến Ninh thấy buồn cười:
“Bây giờ em mới thấy áy náy thì hơi muộn rồi đấy.”
“Muộn còn hơn không.”
“Không sao, tôi cũng chuẩn bị đi rồi, cùng đi nhé.”
Tạ Yến Ninh nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc trên bàn, Tô Hoàn Vãn thì bế con mèo mập nhét vào túi đựng.
Làm xong tất cả, Tô Hoàn Vãn thầm nghĩ, chuyện gì đang xảy ra thế này? Cô cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ.
Tạ Yến Ninh thấy cô ngẩn người:
“Sao? Luyến tiếc chỗ này à?”
Tô Hoàn Vãn bước nhanh đuổi kịp anh.
Lúc này đang là giờ tan học của sinh viên.
Trên đường trong trường, xe đạp qua lại tấp nập.
Hai người sóng bước đi bên nhau.
Tô Hoàn Vãn nhìn thấy phía trước có người đang quay video:
“Hôm nay chúng mình sẽ khám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4843695/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.