Chương trước
Chương sau
Thẩm Tuyển Ý đi tới.
Phó Thanh Sơ chỉ vào trên màn hình toàn bộ cửa ải đều được phá giải, thanh tiến độ chậm rãi lui về phía sau, sau đó xuất hiện khuôn mặt một ông cụ, là ghi hình trên giường bệnh.
Tròng mắt của ông vẩn đục, tinh thần cũng không tốt lắm, đã gần đất xa trời.
Trên mũi đeo mặt nạ oxy, gian nan mở miệng để nói chuyện, rất chậm, cũng không rõ ràng, nhưng miễn cưỡng có thể nghe ra nội dung.
Phó Thanh Sơ một bên nghe, một bên đem nội dung của những cửa kia chắp vá lại, rốt cuộc biết được chân tướng toàn bộ chuyện tiếp tục sản xuất thuốc cấm cùng quan hệ của người phía sau màn.
Thẩm Khai Vân tự nhiên là một trong số đó, chẳng qua thuốc cấm lại sản xuất lần nữa, ông ta lại không phải chủ mưu.
Năm đó ông ta nghiên cứu loại thuốc này vì một mình Thẩm Yên, sau lại có lợi nhuận kếch xù, mỗi người đều muốn chia một chén canh, sau khi Diệp Tiên Lệnh bị định tội xử quyết, cao tầng bị thanh trừ, bọn họ được đề bạt đi lên.
Dưới lợi ích, bọn họ uy hiếp Thẩm Khai Vân hợp tác, tiếp tục lén chế thuốc.
Nếu không, Diệp Tiên Lệnh chính là kết cục của ông ta.
Ngay từ đầu Thẩm Khai Vân cực kì kiêng kị bọn họ, cho nên đề nghị thí nghiệm thuốc, những người cải tạo thành công được đưa đi hầu hạ bọn họ, không thành công liền bán tới khu thị trường giao dịch ngầm, nhờ vào đó nắm giữ át chủ bài để uy hiếp bọn họ.
Lập quy định lại, Thẩm Khai Vân đạt được cân bằng dài mười mấy năm với bọn họ.
Mỗi cửa này, mỗi một cái đều là tội danh sau lưng của mỗi người, đều là người cầm quyền hiện giờ trong ngành di truyền thậm chí là lĩnh vực khác, muốn động bọn họ, khó như lên trời.
"Sẽ là người nào gửi cái này tới đây."
"Không rõ lắm." Phó Thanh Sơ lấy đĩa CD ra, thở nhẹ một hơi, lại nói: "Cửa ải này thiết kế rất khó, rơi vào trong tay người ngoài sẽ là phế phẩm, không cần lo để lộ bí mật. Người này gửi cho anh, hoặc là hy vọng anh tháo gỡ, hoặc là muốn mượn tay của anh thay mình hoàn thành kế hoạch báo thù lớn."
Thẩm Tuyển Ý nhớ tới lần trước di động của anh được gửi vài đoạn ghi âm kia, tất cả đều là đối thoại của Phó Chính Thanh cùng Thẩm Khai Vân, trong lòng bỗng nhiên không hiểu ra sao.
"Cái này có thể là Phó Chính Thanh gửi tới hay không anh?"
Ánh mắt Phó Thanh Sơ hơi trầm xuống, ngón tay nắm chặt đĩa CD, thiếu chút nữa bóp nát, Thẩm Tuyển Ý vội gỡ ngón tay anh ra, rút đĩa CD đặt qua một bên.
"Loại ghi âm này rất tư mật, theo đạo lý sẽ không bị người khác nghe trộm." Thẩm Tuyển Ý áp xuống lạnh lẽo bất an xuống đáy lòng, cố gắng bình tĩnh nói: "Mặc kệ là ai, gửi thứ này tới cho chúng ta, đều có mục đích."
Phó Thanh Sơ "ừ" một tiếng, hỏi cậu: "Nghiêm Bảo bên kia thế nào, chị gái em để lại thứ gì?"
"Không tìm được, anh ấy nói Thẩm Khai Vân bên kia cũng không tìm được, phỏng chừng vấn đề không lớn." Thẩm Tuyển Ý nghĩ nghĩ, nói: "Em nói anh ấy để người lại để ý bên kia, chẳng qua tính Thẩm Khai Vân trời sinh cẩn thận, chỉ sợ ông ta sẽ không về nước."
Ngón tay Phó Thanh Sơ ở trên bàn phím gõ một chút, nói: "Ông ta không trở lại, thì chúng ta buộc ông ta trở về."
**
Bởi vì ngày đó buổi tối Thẩm Tuyển Ý đánh bậy đánh bạ cho Phó Thanh Sơ linh cảm, luận văn bị trì trệ sau hai ngày cũng kết thúc nghiệm chứng.
Lần này cũng không phải nộp lên văn phòng giám sát gen giống như trước, mà là phải mở một cuộc họp báo, toàn bộ đều phải phát sóng trực tiếp.
Từ giải thích luận điểm của luận văn, đến khi đại hội cho thông qua.
Buổi sáng khi rời giường, Phó Thanh Sơ tìm ra bộ tây trang anh rất ít khi mặc, Thẩm Tuyển Ý muốn giúp anh đeo cà vạt, kết quả làm sao cũng không học được.
"Đeo cà vạt còn khó hơn đánh nhau nhiều"
Phó Thanh Sơ tự đeo xong, cười khẽ: "Em cũng không cần học, anh cũng rất ít khi mặc chính trang."
"Nếu sau này em phải mặc thì sao? Em phải học được."
"......" Phó Thanh Sơ biết là Thẩm Tuyển Ý đang ám chỉ mình, cười nhẹ, nói: "Lúc em mặc thì anh sẽ giúp em." Nói rồi cúi đầu dựa vào bên tai cậu thấp giọng lại bồi thêm một câu: "Bà xã giúp ông xã đeo cà vạt, không phải sao?"
Thẩm Tuyển Ý lập tức choáng váng, nắm lấy cổ tay của anh liền hỏi: "Anh vừa gọi em là cái gì?"
Phó Thanh Sơ nhíu mày một cái, nhẹ hít một hơi khí lạnh, ngón tay cũng run, Thẩm Tuyển Ý cho rằng mình nắm chặt làm đau anh, vội buông tay: "Có phải em nắm chặt quá làm đau anh rồi không."
"Không có việc gì." Phó Thanh Sơ để bàn tay ở sau người, nắm chặt ngón tay giảm bớt đau, cười nói: "Đợi lát nữa Chúc Xuyên tới, sắc mặt em tốt một chút, đừng vừa thấy mặt đã sinh sự, chính sự quan trọng hơn."
"Là anh ta làm phiền tới em trước, em hoài nghi anh ta thích anh, ghen ghét em có được anh, hoặc là thích em, chuyện này giải thích không rõ ràng lắm, còn không thì chính là anh ta có bệnh."
Phó Thanh Sơ bất đắc dĩ cười nói: "Lời này nếu mà cậu ta nghe được thấy có khi lại tới đây cắn em không chừng, người ta chỉ thích con gái, cái loại da dày thịt béo tính tình nóng nảy như em, còn không có hứng thú nắm tay, tỉnh táo đi."
Thẩm Tuyển Ý thuận miệng tiếp lời nói, bẻ cong ý tứ thành đồi trụy, "Nắm tay của em cứng lắm sao?"
"Bằng không thì sao?"
"Nơi khác cũng cứng mà." Thẩm Tuyển Ý nhìn xuống phần bụng, tràn ngập ám chỉ cười, "Thầy giáo không được nói dối nha, phải ăn ngay nói thật."
Phó Thanh Sơ cũng chơi được, bước một bước tới gần lỗ tai cậu, hạ giọng nói: "A Ý."
Hơi thở rất gần, vành tai Thẩm Tuyển Ý có hơi ngứa, vừa định nghiêng đầu, lại bị anh duỗi tay đè lại, đem môi để sát vào, tới gần màng nhĩ nói, ép tới cực thấp chỉ còn tiếng gió.
"Lần sau nhẹ một chút, miệng khoang sinh sản hình như sưng lên rồi, đau quá."
Lỗ tai Thẩm Tuyển Ý tê rần, trái tim cũng tê rần, chân mềm thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, bị Phó Thanh Sơ túm chặt khó khăn lắm mới đứng vững, trực tiếp choáng váng.
Phó Thanh Sơ kéo Thẩm Tuyển Ý đi xuống dưới lầu, thấy cậu vẫn ngây ngốc như cũ, duỗi tay vẫy hai cái trước mặt: "Tỉnh đi."
"Anh có phải muốn em chết hay không." Thẩm Tuyển Ý thống khổ hung hăng cắn môi anh một chút, xoay người anh lại, ở trên tuyến thể cắn một ngụm, rót vào một chút tin tức tố, chờ trên người anh có mùi tin tức tố của mình mới tính xong.
Phó Thanh Sơ duỗi tay muốn chạm vào, bị Thẩm Tuyển Ý kéo lại, sửa sang cổ áo anh lại, hỏi anh: "Khi nào họp báo của anh kết thúc? Em đi đón anh."
"Nhanh thôi, có thể là hai tiếng rưỡi là có thể kết thúc." Phó Thanh Sơ hơi nhíu mày, bất đắc dĩ nói: "Trên người anh đều là mùi tin tức tố của em, người khác ngửi thấy thì giống cái gì."
"Để những người đó trợn to mắt chó ra, anh có ông xã rồi."
"Ừ ừ ừ, anh có ông xã." Phó Thanh Sơ tức giận trừng mắt liếc cậu một cái, "Hiện tại toàn bộ phòng thí nghiệm đều biết anh là của em, ngửi thấy mùi máu của em liền né xa ba thước, em vui chưa ?"
"Không vui bằng lúc anh khóc lóc gọi em là ông xã làm anh chậm một chút."
"Cút đi."
**
Thẩm Tuyển Ý canh giờ Phó Thanh Sơ đến nơi, liền mở TV chuẩn bị xem phát sóng trực tiếp, một lát sau Chúc Xuyên cũng tới, mang theo "Thiếu niên" lần trước tới, một trước một sau tiến vào.
"Ai da, ăn cái gì đây?"
Chúc Xuyên thăm dò nhìn bàn ăn, ghét bỏ nói: "Buổi sáng cậu cho Thanh Sơ ăn cái này? Có dinh dưỡng không đây, trách không được gần đây tôi thấy cậu ấy gầy đi, buổi tối chịu tội ban ngày cũng chịu tội, được lắm Thẩm đại gia, cậu đem trả lại cậu ấy cho tôi đi."
Thẩm Tuyển Ý liếc mắt nhìn anh ta một cái, nuốt cháo thịt nạc trong miệng xuống, không để ý đến anh ta.
Chúc Xuyên nói: "Được rồi, tôi không chấp nhặt với cậu, khi nào thì chúng ta bắt đầu?"
Thẩm Tuyển Ý thấy anh ta xoa tay hầm hè như muốn trả thù mình, buông chén đi đến bên cạnh "Thiếu niên" kia, mơ hồ nhớ lại lần trước Chúc Xuyên cậu ta là anh Viễn.
Chúc Xuyên nói người này trong mắt chỉ có kỹ thuật, ân oán gì đối với cậu ta đều là chó má, là người rất đáng tin.
Chúc Xuyên là bạn của Phó Thanh Sơ, cậu ta lại là bạn của Chúc Xuyên, Thẩm Tuyển Ý liền tin tưởng cậu ta, hỏi: "Anh Viễn, nơi này của tôi có một văn kiện, tôi cho anh địa chỉ ở nước ngoài, anh có thể gửi tin cho địa chỉ đó được không?"
Anh Viễn trầm mặc, nói: "Chỉ đơn giản như vậy?"
Thẩm Tuyển Ý cũng trầm mặc, gật đầu: "Tạm thời đơn giản như vậy trước đã, gửi xong rồi tôi lại nói phần còn lại cho anh."
"Ok." Anh Viễn mở máy tính ra, Thẩm Tuyển Ý chia sẻ địa chỉ cho cậu ta, lại chia sẻ lần lượt từng địa chỉ người nhận, sau khi gửi xong, trên TV vừa vặn cũng bắt đầu phát sóng trực tiếp họp báo của Phó Thanh Sơ.
Thẩm Tuyển Ý hướng màn ảnh cười một cái, vừa vặn Phó Thanh Sơ cũng hơi gật đầu, hai người như là đang chào hỏi từ xa.
Chúc Xuyên mắt không thấy quay đầu đi, từ trong nồi múc một chén cháo ra, chép miệng uống hai ngụm, cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm, lại múc thêm một muỗng đầy, đi tới.
Hiện đại thông tin gửi đi rất nhanh, thông tin gửi đi cho bảy người kia, một tin cuối cùng trực tiếp gửi đến mạng lưới cộng đồng internet được nhiều người sử dụng nhất.
Càng ở địa vị cao, sợ nhất chính là từ mây ngã xuống, Thẩm Tuyển Ý chính là muốn khơi mào sợ hãi của bọn họ, mà ip của Thẩm Khai Vân ở nước ngoài, có thể trực tiếp đem đầu mũi nhọn nhắm ngay ông ta.
Cái kế ly gián kế này không cao siêu, nhưng ở thời điểm này, bọn họ sẽ không phí thời gian đi phán đoán cao siêu hay không, chỉ cần có một chút dấu hiện sẽ uy hiếp đến mình, đều sẽ bị diệt trừ.
Bởi vì sự kiện luận văn của Phó Thanh Sơ được tô thêm vào, hơn nữa độ đề tài thuốc cấm cho tới nay, càng đè xuống càng có người muốn đi tìm hiểu, nháy mắt như là thuốc nổ bị bật kịp nổ.
Độ thảo luận ngày càng tăng từ mấy ngàn lên mấy vạn.
Thời gian một phút một giây trôi qua, cùng với tiếng nói trong veo của Phó Thanh Sơ, ban giám khảo ở hiện trường cùng động tác lấy điện thoại ra, ngay sau đó là sắc mặt biến đổi.
Từ tin thời sự tuôn ra, đến trang web xóa topic, trái phải gì cũng mất tầm ba mươi phút.
Vậy là đủ rồi.
Mười một giờ rưỡi, điện thoại Thẩm Tuyển Ý vang lên, là dùng di động của Thẩm Dao gọi.
"Ngồi không yên sao?"
Thẩm Khai Vân trầm mặc một lát, không ngoài ý muốn cậu vì sao biết là mình, giọng nói lạnh lẽo: "Tao không nghĩ tới, an nguy của Thẩm Dao mày cũng không màng tới, chỉ muốn đẩy tao vào chỗ chết."
"Không, ngài sai rồi." Thẩm Tuyển Ý cười khẽ, "Không phải tôi muốn đẩy ngài vào chỗ chết, là chính ông nha."
Thẩm Khai Vân cắn răng, ông vẫn luôn cho rằng đứa con trai này của mình là kẻ bỏ đi, chỉ biết dùng nắm đấm đánh nhau, tứ chi phát triển, cho dù là báo thù cho Thẩm Yên cũng chỉ sẽ uy hiếp mình vài câu, đánh mình một trận.
Ông ta không nghĩ tới, thế nhưng Thẩm Tuyển Ý có thể tra được nhiều thứ như vậy.
Thoạt đầu ông ta cũng không lo lắng, năm đó ông ta có thể làm Diệp Tiên Lệnh thành người chịu tội thay, hôm nay cũng có thể như thế.
Nếu nó thật sự có chứng cứ, đã sớm báo nguy tới bắt mình, nó không phải cái loại người bảo trì bình thản được.
Hãm hại Phó Thanh Sơ, bắt Thẩm Dao chẳng qua là cảnh báo với nó, để nói đừng xằng bậy, thanh danh một đời của ông ta, thật muốn bởi vì Thẩm Tuyển Ý đánh bậy đánh bạ một trần, nói không chừng thật sự dính một thân xấu hổ.
Thẩm Khai Vân trầm giọng nói: "Mày cố ý để tao bắt Thẩm Dao đi? Tao đã sớm nghi ngờ không đúng, dựa theo sự quan tâm của mày với Thẩm Dao, làm sao dễ dàng để tao đem con bé đi."
"Lời này nghe làm sao mà......" Thẩm Tuyển Ý dựa vào sô pha, ngẩng đầu nhìn Phó Thanh Sơ trong TV, như là chứa ý cười mở miệng: "Giống như tôi lập kế hoạch để ông bắt Thẩm Dao đi, không đúng sao."
"Đúng là tao đã xem thường mày." Thẩm Khai Vân lạnh lùng cười một tiếng, Thẩm Tuyển Ý nghe thấy được tiếng ông ta nghiến răng, dường như muốn cách sóng điện thoại mà ăn sống mình.
"Luận về tàn nhẫn độc ác, so với ông còn kém lắm, nhưng mà để xử lý ông thì dư xài." Giọng Thẩm Tuyển Ý vẫn luôn đều đều, làm người ta nhìn không ra cảm xúc của cậu, "Về phần Thẩm Dao, ông muốn giết hay không, đó là lợi thế duy nhất của ông, giữ gìn cho tốt đi."
Nói xong, cậu không chờ Thẩm Khai Vân phản ứng lại, trực tiếp cúp điện thoại.
Cậu gần như có thể tưởng tượng cảnh tức giận của Thẩm Khai Vân như thế nào, ông ta sẽ quăng điện thoại đi, sau đó bóp cổ Thẩm Dao để trút giận, nhưng ngược lại sẽ không giết cô.
Thẩm Tuyển Ý nhắm mắt lại, này là một nước cờ hiểm, hy vọng sẽ không xảy ra sự cố.
Chúc Xuyên nhìn vẻ mặt của Thẩm Tuyển Ý, bỗng nhiên sửng sốt trong nháy mắt, như là trong nháy mắt cậu ta thay đổi bản thân, như là ở trong thân xác kia thoát ra, lại thay đổi một linh hồn mới vào.
Linh hồn này, âm ngoan, nội liễm, không từ thủ đoạn.
"Thế nào?" Thẩm Tuyển Ý mở mắt ra, nhìn về phía anh Viễn, "Có người hồi âm không?"
"Không có."
"Vậy là tốt rồi."
Chúc Xuyên ngược lại không rõ, hỏi cậu: "Vì sao không ai hồi âm ngược lại là tốt? Cậu không bị ngốc chứ."
"Bọn họ ở những vị trí đó nhiều năm như vậy, sóng to gió lớn làm sao mà chưa thấy qua, nếu bởi vì một văn kiện mà tự loạn trận tuyến như vậy, vậy thì cũng quá ăn hại."
"Vậy kế tiếp muốn làm gì?"
"Gây ra khủng hoảng, không tự loạn đầu trận tuyến, vậy thì buộc bọn họ tự loạn trận trước." Thẩm Tuyển Ý nói, để anh Viễn gửi tư việu cho một người trong đó, cùng với ảnh chụp người tới thị trường giao dịch dưới mặt đất mua người thí nghiệm thuốc.
Cuộc họp báo luận văn của Phó Thanh Sơ tiến hành rất thuận lợi, toàn bộ hành trình giọng nói vững vàng, giải thích rõ ràng sáng tỏ, anh lớn lên đẹp, lại đeo kính, nói là ảnh đế cũng có người tin.
Trái lại thời điểm lia ống kính qua phía ban giám khảo, trên mặt tất cả bọn họ đều là bóng ma khủng hoảng cùng nôn nóng, toàn bộ biểu tình ngồi không yên.
Càng là người đứng ở địa vị cao, càng nhát gan.
Danh dự đối với bọn họ mà nói, còn muốn cao hơn cả sinh mệnh, đã từng đứng ở đỉnh cao được mọi người thổi phồng nịnh hót, nếu bị hạ ngục, bị toàn thế giới phỉ nhổ, thanh danh vỡ nát, thì sẽ sống không bằng chết.
Bọn họ nhất định sẽ liều mạng giữ gìn danh dự cuả mình, quyền lực, hy sinh người khác cũng không tiếc, Thẩm Khai Vân chính là người được chọn.
"Tài khoản bị khóa lại." Anh Viễn nghiêng đầu, nhìn Thẩm Tuyển Ý một cái, "Làm sao bây giờ?"
"Đổi tài khoản khác, gửi cho người thứ hai." Thẩm Tuyển Ý nói xong, cầm lấy di động gọi cho một số điện thoại, nhưng không ai tiếp, cậu lại gọi cho một người khác, lần này có người tiếp.
"Làm gì vậy, mới sáng sớm." Quân Nhiên ngáp dài, mơ mơ màng màng lải nhải.
"Sớm cái gì mà sớm gần giữa trưa rồi, Thẩm Khai Tễ đâu?"
"Anh không biết, đã vài ngày rồi không tới tìm anh, phỏng chừng lại muốn chiến tranh lạnh rồi chia tay đi, anh ta là cái đồ ngốc, anh còn tin tưởng anh ta, anh cũng có bệnh, anh cũng là đồ ngốc."
Thẩm Tuyển Ý nhíu mày nói: "Lần này có khả năng không phải là muốn chia tay với anh, mà có thể là đã xảy ra chuyện."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.