Hiện tại tin tức quá mức phức tạp, thật thật giả giả như cỏ dại mọc trong mương, có cá, nhưng không xác định có thể ăn hay không, câu lên có ý nghĩa hay không. Bận rộn phân loạn tin tức trộn lẫn vào nhau, Phó Thanh Sơ không dám tin tưởng mù quáng, trước mắt có thể xác nhận những bằng chứng anh cùng Thẩm Tuyển Ý điều tra được có thể sử dụng, mặt khác được người khác "đưa tặng" tới, tạm thời chỉ có thể coi như manh mối. Phó Thanh Sơ nói: "Em trước cứ về đi học đi, luận văn còn lại một số số liệu cuối cùng, chờ sau khi anh xác nhận xong sẽ nộp đơn từ chức cho trường học, anh sẽ tìm người làm cho em một phần bệnh án, em tạm nghỉ học một thời gian. Hiện tại phải nhanh chóng nhắm vào Thẩm Khai Vân, em đem tin tức mình có gom toàn bộ lại, chờ anh trở lại." Thẩm Tuyển Ý gật đầu, "Được." Luận văn của Phó Thanh Sơ còn một số liệu cuối cùng trước sau nghiệm chứng không ra, mất gần một tháng, bận giải cửa ải rồi việc luận văn, cả người gầy gò không ít. Thẩm Tuyển Ý ở phía sau anh nắm chặt quyền, âm thầm thề. - Phó Thanh Sơ đi ra ngoài thật lâu, thẳng đến buổi tối chín giờ rưỡi mới trở về. Thẩm Tuyển Ý vẫn luôn ở phòng thí nghiệm sửa sang lại chứng cứ, Phó Thanh Sơ đem chìa khóa xe đặt lên bàn, phá lệ vậy mà cậu không hỏi anh đi đâu. "Em không hỏi anh đi đâu sao?" Phó Thanh Sơ cảm thấy có chút ngoài ý muốn, rót hai ly cà phê ra, đưa cho cậu một ly, sau đó đem ly của mình đặt lên bàn. Ngón tay Thẩm Tuyển Ý khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn Phó Thanh Sơ đang ngồi kế bên, gác đầu trên vai anh, thấp giọng nói: "Tìm chứng cứ." Phó Thanh Sơ hơi kinh ngạc, "Ôi, hôm nay làm sao mà em lại không ăn dấm vậy?" Thẩm Tuyển Ý ngẩng đầu, hôn lên môi anh một cái, "Lúc anh không trở về em đã ăn xong rồi, hôm nay sẽ không chia cho anh đâu, không dễ chịu, em cho anh ăn kẹo." "Hửm?" Thẩm Tuyển Ý duỗi tay, từ trong túi lấy ra một viên kẹo, lột ra đưa tới để bên môi anh, "Há miệng ra đi anh." Phó Thanh Sơ thực tự nhiên há miệng ra ngậm viên kẹo trên tay cậu vào, mùi sữa nồng đậm tan ra ở trong miệng, rất mềm rất dai lại không dính răng, thật là ngọt. "Ăn ngon không anh?" "Ừm." Trước kia Phó Thanh Sơ rất ít khi ăn kẹo, khi còn nhỏ không ai mua cho anh, trưởng thành thì không thích ăn nữa, gần như mỗi lần ăn kẹo đều là do Thẩm Tuyển Ý đút. Thẩm Tuyển Ý nhìn anh, nói: "Em chưa ăn kẹo bao giờ. Thẩm Khai Vân không cho phép mẹ em ra khỏi cái phòng kia, mẹ biến thành như vậy cũng không thể ra cửa, mẹ nói ở La Quốc có loại kẹo sữa ăn rất ngon, khi còn nhỏ ông ngoại thường mua cho mẹ, rất muốn mua cho em ăn, mang em tới sân bắn, còn nói em nhất định sẽ là tướng quân rất xuất sắc." "Cái kẹo này, chính là?" Thẩm Tuyển Ý gật đầu, nhìn giấy gói kẹo trong tay, hơi rũ mắt xuống không nói chuyện nữa. Mấy ngày hôm trước ngài Percy phải về nước, nắm lấy một nắm kẹo mà thẫn thờ, Thẩm Tuyển Ý hỏi ông bao lớn rồi mà còn ăn kẹo. Ông nói là mẹ con khi còn nhỏ thích ăn, lải nhải kể vài chuyện thú vị khi mẹ còn nhỏ, sau khi trưởng thành lại không thích ăn kẹo nữa, chỉ yêu kiếm. Thẩm Tuyển Ý không dám ăn, sợ trong kẹo có thủy tinh, vừa để vào miệng liền đâm cậu máu thịt mơ hồ. Phó Thanh Sơ tạm dừng một hồi, túm chặt cánh tay Thẩm Tuyển Ý kéo về phía mình, ngửa đầu đón nhận nụ hôn của cậu, đem kẹo sữa đang tan trong miệng đẩy qua miệng cậu, đầu lưỡi chặn lại một chút. Thẩm Tuyển Ý mở miệng nhận được kẹo sữa, nếm được vị sữa nồng đậm, cũng nếm thấy tin tức tố mùi gỗ thông trong veo trong miệng của Phó Thanh Sơ. "Có ngọt không em?" Phó Thanh Sơ hỏi cậu. Thẩm Tuyển Ý nhắm mắt, lại mở ra, kề trán mình lên trán Phó Thanh Sơ, nói: "Rất ngọt." Phó Thanh Sơ duỗi tay, xoa bên gáy Thẩm Tuyển Ý, thấp giọng nói: "Chờ mọi chuyện đều kết thúc, chúng ta tới La Quốc, nhìn nơi trước kia mẹ em đã sinh hoạt, nhìn kiêu ngạo của bà, có chịu không?" Thẩm Tuyển Ý lẩm bẩm: "Mẹ ai?" Phó Thanh Sơ bất đắc dĩ nắm bờ vai của cậu một chút, nghiêng đầu nói: "Mẹ của anh, em vừa lòng chưa?" "Cũng còn được." Phó Thanh Sơ nhìn bộ dạng được tiện nghi còn khoe mẽ của cậu cũng không vạch trần, cười nhẹ lại nhanh chóng đè xuống, đứng lên đi giải hai mật mã cuối cùng của cửa ải. - Nửa đêm mười một giờ, đèn trong phòng thí nghiệm vẫn sáng như ban ngày, Thẩm Tuyển Ý đã dịch từ trên sô pha xuống ngồi trên mặt đất, tùy ý lót mấy quyển tạp chí, tay phải cầm cây bút, chống đầu ngủ gật. Lông mày Phó Thanh Sơ vẫn nhăn lại, cửa ải này từ đầu tới cuối anh vẫn không tìm ra được giá trị chính xác, giống như là một cái bánh răng, các mặt khác đều kín kẽ, chỉ có kia một cái khoá đột nhiên thu nhỏ, làm sao cũng không nhét vào được. Anh lật ngược giả thiết ban đầu, xóa trị số đi, mở một giao diện mới, suy đoán lại từ đầu. Trên bàn làm việc có chồng một chồng giấy rất giày, tất cả đều là viết tay, trên bảng đen có dấu vết bị xóa, viết xong lại xóa, số liệu tính toán đếm rõ gần trăm lần. Phó Thanh Sơ lần đầu nhìn những cái này mà cảm thấy sứt đầu mẻ trán, thậm chí cảm thấy có người làm cửa ải này không hợp lý, căn bản không thể giải. Anh chống đầu, trầm thấp thở dài một hơi, cổ tay phải bỗng nhiên tê rần, cây bút trong tay rơi xuống đất. Tiếng vang rất nhỏ làm Thẩm Tuyển Ý bừng tỉnh, cậu tựa như đột nhiên lọt vào vực sâu, cổ chân run lên đá vào chân bàn, lập tức tỉnh, buộc miệng hô: "Phó Thanh Sơ." Phó Thanh Sơ nắm chặt tay, thoáng hoạt động cổ tay, nhìn sợi tơ hồng trên cổ tay, kéo tay áo che đi, "Không cẩn thận làm rơi bút, đã đánh thức em sao." "Không có việc gì, số liệu thế nào rồi anh." Thẩm Tuyển Ý đứng ở phía sau anh, một tay đè trên lưng ghế, nhìn những kí tự căn bản xem không hiểu, giơ tay xoa bóp vai cho anh. Phó Thanh Sơ lắc đầu: "Không có đầu mối." "Không có việc gì, đừng ép bản thân quá, nếu không giải được thì chúng ta xuống tay từ những chỗ khác, cho dù ở đây là chứng cứ, cũng không nhất định là có thể làm chúng ta thành công trong một lần." "Ừm." Lúc Phó Thanh Sơ nói chuyện vẫn luôn không có quay đầu qua, Thẩm Tuyển Ý chỉ có thể thấy bên vai mảnh khảnh của anh, cái cổ tinh tế xinh đẹp, mái tóc đen nhánh, còn có ngón tay thon dài để ở trên bàn thon dài. Đôi tay kia trời sinh chính là để cầm bút, không nên tham dự những việc này. Thẩm Tuyển Ý cảm thấy bản thân mình thực ích kỷ, mình bảo vệ Thẩm Dao, bảo vệ Kiều Nhạn Chúc Xuyên, không cho bọn họ tham dự chuyện phiền toái này, nhưng mình lại được Phó Thanh Sơ bảo vệ, lại cùng nhau mạo hiểm. "Có mệt không anh." Thẩm Tuyển Ý ôm anh từ phía sau, dùng một cái tư thế rất không thoải mái, ôm lấy anh. Phó Thanh Sơ duỗi tay, để ở bên tay Thẩm Tuyển Ý, trong giọng nói lộ ra sự mỏi mệt, lại nói: "Em hỏi anh có mệt hay không, kỳ thật anh chỉ làm trong khả năng của mình. Em mới hai mươi tuổi, lại âm thầm bảo vệ người khác mười mấy năm, còn gánh vác cái chết của mẹ mình, em mới mệt nhất." Thẩm Tuyển Ý ở sau cổ anh cọ cọ, không thể tránh khỏi đụng phải tuyến thể, lại không có hàm chứa bất kỳ dục vọng nào, thấp giọng nói: "Em không mệt, không mệt đâu." Phó Thanh Sơ không nói gì. Thẩm Tuyển Ý không biết là thuyết phục anh hay là thuyết phục mình, lại bổ sung thêm một câu: "Em có anh, em so với người khác còn hạnh phúc hơn, anh mãi mãi sẽ yêu em, có phải hay không anh." Phó Thanh Sơ nắm chặt tay Thẩm Tuyển Ý, lại không cẩn thận chạm vào đổ ống đựng bút, rơi trên bàn phím vừa lúc đè trúng nút enter, anh chưa kịp trả lời những lời này, vội duỗi tay túm lại. Chậm rồi. Số liệu bắt đầu vận hành. Nếu có một sai sót, manh mối sẽ bị tiêu hủy, bảy manh mối nối liền bên nhau mới là chứng cứ hoàn chỉnh. Vừa rồi anh đang tính toán, còn một giá trị cuối cùng chưa đưa vào, như bây giờ tương đương đưa vào một giá trị trống. Phó Thanh Sơ lập tức ngồi thẳng người, Thẩm Tuyển Ý bị phản ứng của anh làm cho hoảng sợ, cũng không rảnh hỏi cái khác, vội nhìn chằm chằm màn hình hỏi: "Làm sao vậy anh?" Hiện tại cho dù là rút nguồn điện cũng đã chậm, Phó Thanh Sơ chống cằm, cau mày ngăn chặn lại bực bội trong lòng đang trào dâng, "Anh không cẩn thận đụng phải nút vận hành, số liệu này có khả năng......" Giọng nói đột nhiên dừng lại. Mắt Phó Thanh Sơ bỗng nhiên trừng lớn, nhìn trên màn hình bỗng nhiên nhảy ra một chữ WIN thật lớn, lập tức kinh ngạc, đột nhiên cầm tờ giấy lên tính toán, đơn giản lược quét qua một lần. "Thì ra là như thế này." Phó Thanh Sơ bỗng nhiên nắm lấy tay Thẩm Tuyển Ý, nói liên thanh: "Anh làm sao mà ngốc như vậy, nơi này vốn dĩ nên để trống trị số, anh thế mà lòng vòng lâu như vậy." Thẩm Tuyển Ý nhìn vẻ mặt của anh, hơi hơi sửng sốt, cậu trước nay chưa thấy qua Phó Thanh Sơ như vậy bao giờ, giống như tiên tử hạ phàm từ trời xuống, mặc vào quần áo của phàm nhân. Như là một người thường đang sống sờ sờ. Phó Thanh Sơ lấy cây bút, bắt đầu giải một cửa cuối cùng. Thẩm Tuyển Ý nhìn sườn mặt của anh, nhẹ nhàng hít một hơi, bỗng nhiên di động vang lên, cậu đi qua một bên bắt máy, là Nghiêm Bảo gọi tới. Giọng nói của anh có chút mệt mỏi, đứt quãng mà nói: "Chị của cậu để ở nhà thứ gì thì anh không thấy, nhưng có một đống người thì ta thấy rồi, đều là loại người rất liều mạng." Thẩm Tuyển Ý cau mày: "Anh tự mình tới sao? Có bị thương không?" Nghiêm Bảo thở hổn hển mấy hơi, lau băng gạc mới vừa băng bó kỹ, mắng: "Lúc tụi anh tới cửa lớn rộng mở, lòng anh nghĩ có bẫy, liền mang hai người giả trang thành người hỏi đường đi tới, kết quả liền nhìn thấy tên mặc đồ đen đang tìm đồ." Thẩm Tuyển Ý quay đầu lại nhìn Phó Thanh Sơ một cái, lại thu hồi tầm mắt, nói: "Các anh không có việc gì chứ?" Nghiêm Bảo nói: "Không có việc gì, bọn họ cho rằng tụi anh là quấy rầy bọn họ tìm đồ, hai bên đánh một trận tụi anh liền chạy, chỉ là anh cảm thấy bọn họ cũng không tìm thấy đồ gì." Thẩm Tuyển Ý nói: "Thẩm Dao để lại đồ không quan trọng, chị ấy cái gì cũng không biết, em để cho anh đi chính là nhìn xem Thẩm Khai Vân có thể phái người qua tìm hay không." Nghiêm Bảo kích động, khẽ động đến vết thương trên đầu, "A" một tiếng: "Hoá ra cậu để anh phái người đi qua, chỉ để xem một cái?" "Em muốn xác nhận, Thẩm Khai Vân thật sự bắt Thẩm Dao hay không, cũng muốn thử mức độ quan tâm tới manh mối của ông ta là bao nhiêu." Nghiêm Bảo vuốt vết thương, thở dài nói: "Được rồi được rồi, kế hoạch tiếp theo như thế nào?" "Em có tính toán khác, anh về trước rồi lại nói, đừng tạo xung đột với bọn họ, để lại hai người ở bên ngoài nhìn là được, để ý hướng đi, trong khoảng thời gian này Thẩm Khai Vân nhất định sẽ về nước." Cơ hội của bọn họ là vào ngày hôm đó. Thẩm Tuyển Ý nắm chặt điện thoại vừa cúp máy, từ cửa phòng thí nghiệm nhìn vào bên trong, cách Phó Thanh Sơ tầm năm mét, rất xa, cũng rất gần. Cậu bỗng nhiên nhớ tới thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Phó Thanh Sơ, bị mấy cái Alpha mới vừa phân hoá đè ở trên tường, trên mặt có vết thương sưng đỏ mới vừa bị đánh. Khi đó anh tận lực che giấu quá khứ của mình, làm cậu nghĩ lầm đây là một Beta yếu ớt, sau đó lại không nghĩ rằng là Omega còn mạnh hơn cả Alpha, dễ như trở bàn tay là có thể đánh cậu nằm trên đất. Có thể tiến vào ngành gen di truyền nhìn xuống chúng sinh, lui lại tán tỉnh nhau, làm được giáo sư cấm dục, cũng có thể phóng thích tư thái phóng đãn vuốt ve an ủi, anh giống như là một hư ảnh mịt mờ. Vô luận cậu thích cái gì, anh ấy đều có thể cho cậu. Thẩm Tuyển Ý đi qua con đường cực kỳ u tối, cũng gặp qua ánh sáng rực rỡ, thời gian một năm ở bên nhau với Phó Thanh Sơ, đó là ánh sáng rực rỡ nhất cuộc đời này của cậu. Phó Thanh Sơ hứa hẹn yêu nhất mình, hứa hẹn quá cả đời đều không rời khỏi mình, còn hứa hẹn mãi mãi thuộc về mình. Chẳng sợ tan xương nát thịt, đốt thành tro tàn, cậu sẽ không buông ra. Tình yêu mãnh liệt như vậy tựa như là ép buộc, là đoạt lấy, trong lòng Thẩm Tuyển Ý biết, chỉ có vài người có thể chấp nhận được tình cảm như vậy, nhưng Phó Thanh Sơ lại có thể chấp nhận, còn có thể đáp lại toàn bộ cho cậu. "Mở được rồi!" Thẩm Tuyển Ý đột nhiên hoàn hồn, thấy biểu cảm phấn khích trên mặt Phó Thanh Sơ, vẫy tay với cậu: "Lại đây xem."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]