Chương trước
Chương sau
Quân Nhiên giật mình tỉnh dậy, đột ngột bật dậy, nắm đầu kéo tóc "Au" một tiếng lại nằm trở về, hít khí lạnh hỏi cậu: "Xảy ra chuyện gì? Cậu đừng làm anh sợ mà."
Thẩm Tuyển Ý nhấp môi, nhớ ngày đó Quân Nhiên nói anh gọi điện thoại với Thẩm Khai Tễ, nghe thấy ông ta nói với Thẩm Khai Vân hổ dữ không ăn thịt con, hẳn là ngày đó hai người tranh luận với nhau.
Nếu Thẩm Khai Vân cũng bắt giữ Thẩm Khai Tễ, rất có khả năng đã giam cùng với Thẩm Dao.
"Anh gọi điện thoại cho trợ lý của ông ta hỏi xem, Thẩm Khai Tễ coi công tác còn quan trọng hơn cả mạng sống, nếu chưa bàn giao gì mà đã biến mất, nhất định là đã xảy ra chuyện." Thẩm Tuyển Ý nói xong, nhìn thấy anh Viễn đang vẫy tay, vội vàng nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.
Quân Nhiên nhanh chóng quyết định gọi điện cho trợ lý của Thẩm Khai Tễ, quả nhiên như Thẩm Tuyển Ý dự liệu, ông ta đã một tuần không tới công ty, điện thoại gọi không ai nghe máy, không ai biết ông ta đi đâu.
Trợ lý cũng gấp đến độ quay vòng vòng.
Quân Nhiên vừa nghe đôi mắt liền đỏ, tuy rằng Thẩm Khai Tễ là lão già khốn nạn, nói không cần anh liền không cần anh, nhưng đời này anh chỉ thật lòng yêu một Alpha này thôi.
Trước khi anh vui chơi thoải mái, nhưng không nói chuyện yêu đương thật lòng, sau anh cũng nếm được quả đắng, lão khốn nạn này không thể xảy ra chuyện.
-
Thẩm Khai Vân ngồi trong thư phòng một hồi, trên bàn để một cây súng toàn thân đen nhánh, đó là vật bên người của ông ta, đã theo ông ta rất nhiều năm.
Hiện tại phải dùng tới.
Để bên cạnh là một tấm ảnh, đó là Nora, không phải Thẩm Yên.
Năm đó, ông ta cùng thầy hướng dẫn đi tham gia hội thảo, thấy xung quanh Nora bắn ra tia sáng bốn phía, cô nhìn loá mắt như thế, một thân quân trang, ngay cả cái cằm hơi nâng lên là độ cong đẹp nhất.
Toàn bộ hành trình cô cũng không có liếc mắt nhìn qua mình một cái.
Đều là Alpha, Thẩm Khai Vân hiểu rõ gen mang đến sự cao quý nhất thế gian, nhưng Nora lại cố tình càng cao ngạo hơn so với người khác, bàn tay cầm microphone cực kỳ giống đang điều khiển chiến hạm.
Thẩm Khai Vân tâm động, ông ta xác định mình muốn người phụ nữ này.
"Linh......" Điện thoại trên bàn vang lên, Thẩm Khai Vân chấn động, con ngươi hơi run, ngón tay lướt nhẹ qua cây súng, cầm điện thoại để bên tai: "Xin chào."
"Thẩm Khai Vân! Những ảnh chụp đó là chuyện như thế nào!!" Trịnh Vĩ Hoành chuồn ra từ hiện trường cuộc họp báo, ông ta là người thứ nhất bị tuôn ra tin tức, thật sự là ngồi không yên.
"Trịnh viện, nếu tôi nói những chuyện đó không liên quan với tôi, ngài sẽ tin tưởng sao?" Giọng điệu Thẩm Khai Vân bình tĩnh hỏi.
"Tôi mặc kệ có phải liên quan tới cậu hay không, ảnh chụp đó chỉ có cậu mới có, người khác từ đâu mà có được, còn có một tấm là xưởng chế thuốc ở Hoắc Thành của cậu, cậu đừng có nói với tôi là có người chụp lén."
"Không phải tôi."
"Không phải cậu? Không lẽ tự tôi phát tán ra ngoài để ăn cơm tù chắc? Tôi nói cho cậu nghe Thẩm Khai Vân, chuyện này tuôn ra ngoài chúng ta đều phải chết."
Trong lòng Thẩm Khai Vân bực bội, đã chịu đủ những người vênh mặt hất hàm sai khiến mình rồi, châm chọc nói: "Lúc các người chơi những Omega đó không phải rất vui sao? Xưởng chế thuốc là của một mình tôi sao? Tôi nói cho các người nghe, chuyện này các người không giúp tôi đè xuống, vậy thì chúng ta cùng chết!"
Thẩm Khai Vân nói xong liền cúp điện thoại, cầm tấm ảnh của Nora lên, mở miệng gọi người vào.
Ông ta xem thường Thẩm Tuyển Ý, lúc ấy cho rằng nó chỉ muốn đối phó mình cho nên chỉ bắt Thẩm Dao, kết quả không nghĩ tới nó căn bản không quan tâm tới Thẩm Dao, nó muốn một lưới bắt hết những người tham dự vào chế tạo thuốc cấm.
Thẩm Khai Vân cười lạnh, khẩu vị lớn như vậy, ăn được sao!
-
Thẩm Khai Tễ bị giam lỏng ở chỗ này đã lâu rồi, ông ta không được phép ra khỏi phòng, những thứ có thể liên lạc được toàn bộ bị tịch thu.
"Đại ca!" Ông ta đập cửa điên cuồng, giọng nói đã nghẹn ngào, "Anh rốt cuộc còn muốn sai đến mức nào nữa! Thu tay lại đi, Dao Dao là con gái ruột của anh mà!"
"Con gái ruột?" Tưởng Kỳ cười nhạo, "Thân nhân đối với ông ta mà nói, chẳng qua là công cụ thôi, chỉ cần uy hiếp đến mình, ông ta sẽ giết chết không chút do dự."
Tưởng Kỳ và Phó Chính Thanh bị nhốt chung trong phòng, cũng bị tịch thu công cụ liên lạc, bị bịt mắt không rõ phương hướng, không thấy ánh mặt trời, ông thậm chí không biết đã qua mấy ngày.
Trong phòng hai mươi bốn tiếng đều mở đèn, ông cũng không biết hiện tại là ban ngày hay là đêm tối.
May mắn duy nhất chính là, cho đến bây giờ ông vẫn chưa bị bại lộ trước mặt Thẩm Khai Vân, lúc trước ông sớm đã đem đĩa CD đưa cho Phó Thanh Sơ.
Nếu thế giới này còn có người có thể từ bỏ gia đình lưu lại đĩa CD kia, vậy nhất định là Phó Thanh Sơ.
"Phó tiên sinh." Tưởng Kỳ ngẩng đầu: "Chúng ta không thể ngồi ở chỗ này chờ chết, nhất định phải nghĩ cách đi ra ngoài."
Phó Chính Thanh vừa mới vượt qua một kỳ phát tình cực kỳ khó khăn, khó khăn lắm có lại chút lý trí, gần như điên cuồng mà cười: "Đi ra ngoài? Cậu nói thì dễ, bị nhốt ở nơi này đến cả mặt trời đều không thấy được, sao có thể đi ra ngoài!"
"Mỗi ngày sẽ có ba phút thay ca, tôi che chở cho chú."
"Che chở tôi? Tôi đi ra ngoài có thể làm gì, gặp phải kỳ phát tình rồi bị bắt trở về?" Phó Chính Thanh cười nhạo, "Cậu coi trọng tôi, xem thường Thẩm Khai Vân, ông ta còn điên cuồng hơn so với tưởng tượng của cậy đấy."
"Ông ta cũng có nhược điểm." Tưởng Kỳ nói chắc chắn, anh là bác sĩ tâm lý, không có người nào hiểu biết Thẩm Khai Vân hơn anh.
-
Tài khoản bị khóa mười mấy cái, từ quốc nội, đến La Quốc, gần như là gửi một cái khóa một cái.
Mấy topic gần như nhấc lên một trận gió lốc, toàn bộ ngành gen di truyền dường như đã trải qua một trận động đất, tất cả mọi người sinh ra hoài nghi với ngành gen di truyền, bắt đầu từ tính chất không công bằng của ABO, lại đến thuốc cấm có thật sự cấm hay không, cùng với những người ở địa vị cao thế nhưng lại đầu tư nghiên cứu phát minh thuốc cấm.
Còn có người bắt đầu vì Diệp Tiên Lệnh đòi sửa lại án xử sai, thậm chí nhắc tới sự kiện làm giả luận văn của Phó Thanh Sơ.
Số người bị hại bởi vì thuốc cấm rất lớn, sau cơn mưa rút măng thảo phạt, thậm chí đã có người mang sơn tới hất lên cửa lớn của viện nghiên cứu, trên tường dùng sơn đỏ tươi viết: Trả người nhà cho tôi, lấy mạng đền mạng!
Tình thế dần dần hướng tới phương hướng mất khống chế, đơn vị liên quan đã bắt đầu tuyên bố thông cáo, khắp nơi truy tra người gây nên khủng hoảng trong topic, cuối cùng xác định người hiềm nghi: Thẩm Khai Vân.
Thẩm Tuyển Ý thả ra mấy tin tức này toàn bộ đều để lại dấu vết, cũng không phải bắt gió bắt bóng, cho nên bọn họ cũng không thể làm như không thấy, nhưng lại không thể đơn giản là mấy topic liền định tội.
Những người này đều là người cầm quyền có địa vị cao, lập tức định tội, một là tương đương thừa nhận tất cả những người này đều là kẻ có tội, sẽ nháy mắt sụp đổ.
Hai là không thể bị người này nắm mũi đi, bọn họ cần phải nắm giữ quyền chủ động.
Trước tiên lựa chọn xóa topic và quyết định khóa lại là thao tác bình thường, Thẩm Tuyển Ý hiểu rõ, cũng hoàn toàn không để ý, chỉ cần sóng gió nhấc lên như vậy là đủ rồi.
Chuyện này La Quốc vốn là người bị hại, nhưng bởi vì Diệp Tiên Lệnh là người La Quốc, năm đó vì che giấu gièm pha, mới không thể không bí mật xử quyết, hi vọng chung sống hoà bình.
Nếu Diệp Tiên Lệnh vô tội, hơn nữa Nora là nữ tướng quân xuất sắc nhất La Quốc, bọn họ nhất định rất vui mà tạo áp lực, để bọn họ cho một câu trả lời.
Sức mạnh của một người là hữu hạn, nhưng sức mạnh của một quốc gia, hai bên làm hại tới quyền lợi của nhau, bọn họ nhất định sẽ rất vui mà lấy tám người này làm trao đổi.
Đặc biệt là Thẩm Khai Vân, người thứ nhất bị bắt nhất định là ông ta.
Anh Viễn nhíu mày hỏi Thẩm Tuyển Ý: "Cậu rốt cuộc muốn đối đầu với ai?"
Thẩm Tuyển Ý nhìn màn hình, nói: "Hai quốc gia, có sợ không?"
"Cậu không phải muốn khơi mào chiến tranh hai nước đấy chứ? Tôi cảm thấy cậu muốn đem tám người này giết chết, rốt cuộc thù lớn như thế nào? Cậu đã uống loại thuốc kia hay sao?"
Thẩm Tuyển Ý bị anh ta hỏi như vậy có chút ngoài ý muốn, cười nói: "Tôi ấy mà, thay trời hành đạo."
Anh Viễn nhún vai, không nói nữa.
Khang La lúc này cũng đã gửi một tấm ảnh tới, nhiều năm trôi qua ngài Percy lại mặc quân trang lần nữa, trong ảnh chụp hai tay nâng cô con gái lên, hướng ống kính làm tư chế chào thật sâu.
Ảnh chụp ở trạng thái tĩnh, không thể đoán được ông nói cái gì, nhưng Khang La gửi tới hai chữ, thuận lợi.
Thẩm Tuyển Ý thoáng yên lòng, mới đầu cậu không muốn đem chuyện của mẹ ra thông báo thiên hạ, nhưng ngài Percy nói, Nora rất kiêu ngạo, đây là công bằng nhất cho bà.
Thẩm Tuyển Ý tôn trọng ý của ông.
"Tạm thời như vậy trước, chờ bọn họ động thủ trước, tôi đi ra ngoài một chuyến." Thẩm Tuyển Ý đứng lên, Chúc Xuyên còn chưa thu hồi tầm mắt lại từ trên màn hình, vội hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Cuộc họp báo sắp kết thúc, tôi đi đón anh ấy."
Chúc Xuyên tận dụng mọi thứ châm chọc cậu một câu: "Cậu đến bằng lái còn không có, mất mặt quá, anh đưa cậu đi."
-
Cuộc họp báo kết thúc, cảnh sát mặc y phụ thường liền lập tức đi tới, lần lượt đưa những người có trong topic đi, cũng khéo thật sự, hôm nay đều có ở hội trường.
Phó Thanh Sơ như là bị xôn xao này làm cho sợ hãi, vội túm lại một người hỏi: "Xin dừng bước, vài vị này đều là tiền bối trong ngành gen, xin hỏi bọn họ phạm sai lầm gì vậy."
Người đàn ông quay đầu lại nhìn anh một cái, qua loa đánh giá một lần, lịch sự nhã nhặn, vừa thấy chính là con mọt sách học đến ngốc.
"Chúng tôi bắt họ tự nhiên là phạm tội, không liên quan tới cậu thì đừng hỏi nhiều." Người đàn ông nói xong quay đầu lại, lần lượt chỉ vài người, "Toàn bộ mang đi."
Phó Thanh Sơ còn muốn nói nữa, trong đó một người tuổi trẻ hơn, không giữ được bình tĩnh, thời điểm gặp thoáng qua anh thì thấp giọng nói: "Nhìn tin tức thì sẽ biết, mấy người ở trong giới coi chừng sẽ có biến động."
Phó Thanh Sơ cũng thấp giọng hỏi: "Nghiêm trọng như vậy sao?"
"Đúng vậy, thấy mấy người này không, đều là người ở phía trên, tôi thấy đạn là không thể thiếu, đừng hỏi vớ vẩn." Người trẻ tuổi thấy người dẫn đầu đi xa, vội nói: "Nói nhiều với cậu như vậy làm gì, đi đây, nhớ kỹ chuyện này là hành động bí mật đừng ra bên ngoài nói bậy."
Phó Thanh Sơ nhìn bóng dáng người kia, cười khẽ.
"Ai da, Phó tiên sinh cười cái gì vậy?"
Phó Thanh Sơ ngẩng đầu, lập tức sửng sốt.
Thẩm Tuyển Ý ôm một bó hồng lớn, đứng ở cửa sau, nghiêng đầu dựa trên khung cửa, huýt sáo một tiếng, hướng về phía anh vẫy tay: "Anh lại đây."
Phó Thanh Sơ cầm tư liệu, từ trên bục giảng đi xuống, bước tới phía Thẩm Tuyển Ý đang ôm bó hồng, "Sao em lại tới đây, không ở trong nhà nhìn chằm chằm sao?"
Chúc Xuyên không biết từ chỗ nào chui ra, nói: "Chó săn nhỏ nhà cậu, trọng điểm cái gì chứ, còn muốn tới cửa hàng bán hoa mua hoa chúc mừng cậu thoát khỏi tội bị vu khống, chậc, cái tật xấu gì chứ."
Phó Thanh Sơ nhận lấy, cười nhẹ: "Cảm ơn."
"Phó Thanh Sơ."
Phó Thanh Sơ cùng Thẩm Tuyển Ý gần như là nháy mắt cùng quay đầu lại, nhìn về phía người đi tới, là hai người lúc nãy tới bắt người với cảnh sát trẻ mới vừa cùng nói với anh vài câu, hơi thở hai người có chút gấp, nhìn như là mới chạy chậm về.
"Ngài cảnh sát, chuyện gì vậy."
Anh ta duỗi tay chỉ chỉ Phó Thanh Sơ đang ôm hoa hồng trong ngực, việc công xử theo phép công nói: "Chúng tôi bắt được một người có hiềm nghi liên quan tới thuốc cấm năm đó, yêu cầu anh tới hỗ trợ điều tra, xin hỏi Phó Chính Thanh là ba của anh sao?"
Phó Thanh Sơ buông lỏng ngón tay, lại nắm chặt lại, nắm chặt bó hoa, "Đúng vậy."
"Vậy mời đi theo chúng tôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.