Từ Du Mạn lại thấy may mắn, chính mình giúp Cố Uyên đắp kín chăn rồi, cho nên lúc anh lậtngười, giữa bọn họ còn cách một cái chăn. Ai ngờ, lúc Từ Du Mạn đang cảm thấy may mắn, thì Cố Uyên lại giống như đang bất mãn vì giữa họ cònngăn cách một cái chăn, nên anh dùng sức kéo ra, cái chăn rất dễ dàng đã bị giật ra rồi. Từ Du Mạn mặc áo ngắn tay, Cố Uyên vừa vặn cũng mặc áosơ mi mỏng. Tư thế như vậy, cùng với nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, mặt kềmặt, Từ Du Mạn bị vây ở dưới thân Cố Uyên, cảm thấy chính mình đã cóchút không thở nổi, không thể làm gì khác hơn là dùng mở to miệng hôhấp. Theo hô hấp của Từ Du Mạn, nơi đẫy đà trước ngực đủ để cho Từ DuMạn kiêu ngạo cũng dao động lên xuống, ma sát với thân thể của Cố Uyên,làm khơi dậy tình cảm mãnh liệt của anh. Bởi vì toàn bộ thân thể của CốUyên đè trên người Từ Du Mạn, đầu cũng đặt ở bên cổ của cô, nên cô cănbản không thấy được vẻ mặt của anh.
“Mau dậy đi, để cho em ra ngoài.”
Từ Du Mạn nói xong liền ngây ngẩn cả người, thanh âm của cô sao lại trởnên như vậy rồi? Từ Du Mạn sắp khóc rồi, đẩy qua đẩy lại mà không được.Cô không biết mình nên làm sao? Sức lực của cô không phải rất lớn sao,bây giờ ngay cả Cố Uyên cũng đẩy ra không được, căn bản là không có sức.
“Mau buông em ra, để cho em đi ra ngoài. Thầy Cố. . . . . .”
Lúc Từ Du Mạn mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-kho-chiu-cho-lon-xon/1217975/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.