Từ Du Mạn không cóvùng ra khỏi cánh tay của Mộ Trường Phong, chỉ là trong ánh mắt có chútoán trách. Thời điểm đối mặt với Cố Uyên, lại có chút cảm giác quẫn bách giống như bị bắt gian tại giường.
“Thầy Cố, mời vào. . . . . .”
Cố Uyên cười nhạt cự tuyệt. Nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng ai biết trong lòng anh đã nổi sóng to rồi.
“Không cần, Mộ tiên sinh nói đúng, đúng là rất khuya rồi. Thế thì tôi đi trước vậy.”
Lại là bóng lưng, thứ anh để lại cho Từ Du Mạn lại là bóng lưng. Cố Uyênkhông biết, Từ Du Mạn ghét nhất chính là người khác đưa lưng về phía cô. Sau khi Cố Uyên rời đi, cửa vẫn chưa đóng.
“Khuya lắm rồi, anh cũng nên về đi thôi.”
“Mạn Mạn, biểu hiện vừa rồi của anh tốt chứ?”
“Tốt, rất tốt. Cho nên sau này anh cứ đóng vai bạn trai của tôi đi.”
“Không được đâu Mạn Mạn, anh muốn ở bên Tuyết Tuyết, không rảnh chơi với em.”
“Anh vừa nãy đã bắt đầu rồi, vậy thì phải làm cho đến cùng, không thể bỏ dở nửa chừng. Là tôi bắt ép anh sao? Là anh tự mình tình nguyện mà??
Người nào đó bất đắc dĩ, người nào đó bị ép buộc, tóm lại cái thỏa thuận nàyđã đạt thành. Sau khi Mộ Trường Phong đi, Từ Du Mạn bắt đầu cảm thấyhoảng hốt. Cô không rõ ràng lắm tại sao mình phải làm như vậy, làm nhưvậy rốt cuộc có tác dụng gì? Buổi tối lúc ngủ, Từ Du Mạn suy nghĩ rấtnhiều, nghĩ tới khoảng thời gian mọi người một nhà sống hạnh phúc khicòn bé, nghĩ tới mẹ vứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-kho-chiu-cho-lon-xon/1217974/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.