“Mạn… học tỷ, tôi đưa chị về nhé.”
Rất rõ ràng, cậu thiếu niên Tống Lâm Bạch vốn là muốn gọi Mạn Mạn, nhưnglại sợ Từ Du Mạn mất hứng, mới kịp thời đổi giọng gọi học tỷ.
“Không cần, chúng ta không tiện đường.” Từ Du Mạn lại phụ ý tốt của người ta.
Nhìn thấy có tình địch, Dương Kiệt hai mắt bốc hỏa: “Cậu là ai?”
“Tôi có cần thiết có nghĩa vụ nói cho anh biết tôi là ai sao? Học tỷ, tôi đưa chị về.”
“Mạn Mạn có tôi đưa về.”
“Bên cạnh anh còn có một người đang chờ anh đưa về đấy.”
Xung quanh người tới xem bọn họ càng lúc càng nhiều, Từ Du Mạn rống to:
“Được rồi. Cậu, vẫn là đưa bạn gái về rồi nói sau. Còn cậu, tự mình về đi, chúng ta không quen thân như vậy.”
Hai người nghe lời nói của Từ Du Mạn, đều đặc biệt đau lòng. Dương Kiệt vẻmặt lúng túng, cô gái bên cạnh còn đang lôi kéo tay cậu ta mà làm nũng.Tống Lâm Bạch cúi đầu, không nói lời nào, cũng không đi. Cố Uyên đã sớmphát hiện tình huống bên này, đau đầu đến mức xoa xoa huyệt thái dương.Cầm một cây dù đi tới bên cạnh Từ Du Mạn:
“Đi thôi.”
TừDu Mạn không để ý đến Cố Uyên. Xung quanh đối với mấy người bọn họ cũngđang bàn tán ầm ĩ, đặc biệt lúc Cố Uyên xen vào, âm thanh bàn tán cànglớn hơn nữa. Từ Du Mạn không cự tuyệt cũng không đồng ý, Cố Uyên liềncười nhạt chờ đợi Từ Du Mạn ra quyết định. Nhất định sẽ để cho anh đưavề, không phải sao? Đáng tiếc, Cố Uyên đã đoán sai. Ba người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-kho-chiu-cho-lon-xon/1217973/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.