Sau đó, Từ Du Mạn rõ ràng thấy khẩu miệng Cố Uyên đang nói: “Cũng được.” 
Vì thế Từ Du Mạn lúng túng. Không nghĩ tới Cố Uyên sẽ nói cũng được. Tiếpđó, Từ Du Mạn lại nhanh chóng vùi đầu ăn.Cá nấu cải chua ăn ngon lắm,thoáng chốc đã bị ăn hết. Thời điểm tính tiền, Vương Mụ nói: “Bữa này dì mời các cháu.” 
Từ Du Mạn cự tuyệt, lý do là: “Cũng không phảicon trả tiền, là hai người đó trả. Bọn họ là người có tiền, không lấytiền hai người đó cũng uổng. Nên dì vẫn là để lần sau đi, nhất định consẽ để dì mời.” 
Vương Mụ nghe lời Từ Du Mạn xong, cười ha ha, cũng nói: 
”Cái con bé này, chỉ là chuyện nhỏ thôi cần gì tính kĩ vậy. Như vậy đi, dì chỉ tính 50 phần trăm thôi.” 
“Ít nhất 80 phần trăm, 50 phần trăm thì làm sao có lời chứ.” 
Trước kia là cô không có tiền, hiện tại tuy rằng không nhiều tiền lắm, nhưngcũng không thể lại để Vương Mụ chịu thiệt. Hơn nữa giống như cô đã nóikhông lấy tiền bọn họ thì uổng. Tiền là Cố Uyên trả, còn trả gấp đôi giá gốc. Vương Mụ có chút ngượng ngùng, thấy ánh mắt Từ Du Mạn ám chỉ lấythì vẫn nhận. Ra khỏi quán lẩu, Từ Du Mạn từ trong túi lấy ra số tiền mà Cố Uyên đưa thêm trả cho Cố Uyên. 
“Đây là tiền thừa của anh.” 
Cố Uyên cười đem tiền nhận lấy.Từ Du Mạn bổng nhiên cảm thấy, Cố Uyên biết cô sẽ làm vậy. 
“Mình đưa Tiểu Dư về nhà, Từ Từ thì cậu đưa nha.” Trương Chương Việt nói. 
Cố Uyên gật đầu. Sau đó bốn người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-kho-chiu-cho-lon-xon/1217965/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.