“Em tới nơi này làm gì?” 
Từ Du Mạn bị người đàn ông trước mặt này làm giật mình. Cố Uyên chạy tớitrước mặt cô khi nào mà cô cũng không biết nữa? Hơn nữa ánh mắt Cố Uyêntrông thật u ám. Từ Du Mạn tâm căng thẳng, ho khan hai tiếng, trả lờinói: 
“Cố giáo sư thật trùng hợp, thầy cũng đến xem mặt à?” 
Cố Uyên nghe thấy Từ Du Mạn nói vậy, ánh mắt càng thêm u ám rồi. Từ Du Mạn hoàn toàn không biết đến cuối cùng là Cố Uyên muốn như thế nào? 
“Em cũng tới xem mặt?” Từ Du Mạn cảm giác lời nói Cố Uyên giống như đang tra khảo cô. 
“Không phải, chỉ là theo bạn tới xem mặt ạ.” Từ Du Mạn không rõ rốt cuộc mìnhbị gì mà tự nhiên giải thích cùng Cố Uyên nhiều như vậy. Cũng may nghethấy Từ Du Mạn giải thích, Cố Uyên rốt cục khôi phục vẻ bình thản. 
“Ừm.” 
Cố Uyên hình như rất kỳ quái. Đã không thích mình thì thôi đi.Thật sự làhành động của Cố Uyên rất kỳ quái, để Từ Du Mạn buộc lòng phải suy nghĩphương diện này. Tuyệt đối không phải là Từ Du Mạn tự kỷ. 
“Thầy ơi, thầy cũng tới xem mặt sao?” 
Người đàn ông ưu tú như vậy mà cũng tới nơi xem mặt này? Từ Du Mạn không thểkhông cảm thán thế giới này, đến cùng đã nổi phồng bao nhiêu rồi. 
“Không phải. Theo bạn đến.” 
Lúc này, Từ Du Mạn cùng Cố Uyên mới phát hiện, Thẩm Mặc Dư cùng bạn Cố Uyên ở bên cạnh trò chuyện rôm rả. Xem ra, hai người bọn họ thật hợp nhỉ? 
“Xin chào! Tôi gọi là Trương Chương Việt.” Bạn Cố 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-kho-chiu-cho-lon-xon/1217964/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.