Trước mười phút lên lớp, Cố Uyên đến phòng học nhìn một lần, toàn lớp đã đếnđược 45 học sinh rồi. Một phút lại đến một lần.Sau đó từng phút cho đếnnăm phút. Học sinh từ từ lục đục đi đến tất cả. Cuối cùng tiếng chuôngvào học vang lên, chỉ có một chỗ ngồi vẫn còn trống. Cố Uyên biết, đó là chỗ ngồi của Từ Du Mạn. Có lẽ là tối hôm qua chơi quá muộn nên đếnchậm chăng. Cố Uyên nghĩ trong lòng “Có lẽ một chút nữa Từ Du Mạn sẽđến”. Tiết một kết thúc, Từ Du Mạn cũng không có đến .Cố Uyên lấy điệnthoại ra điện cho Từ Du Mạn. Trong điện thoại truyền đến bài hát “bởi vì tình yêu”. Cố Uyên bình thường cũng rất thích bài này, nhưng là hôm nay anh không có tâm tư thưởng thức bài này. Khi bài hát sắp kết thúc, chỉnghe trong điện thoại di động truyền đến giọng người phụ nữ lạnh nhưbăng. “Xin lỗi, số điện thoại quý khách đang điện tạm thời. . . . . .”Cố Uyên cúp điện thoại rồi gọi lại. Vẫn giống nhau, bài hát sắp hết, vẫn là giọng nữ lạnh băng kia. Cúp máy gọi lại. Cúp máy gọi lại. Cúp máygọi lại. Cố Uyên không biết rốt cuộc mình điện bao nhiêu cú. Rốtcục,cũng có người bắt máy. “A lo? Ai vậy?”
Cố Uyên nghe thấygiọng nói đầu bên kia điện thoại không thể che giấu suy yếu mỏi mệt,bỗng nhiên cảm thấy dây cung trong lòng bỗng giương căng lên rồi bị chặt đứt.
“Là tôi, Cố Uyên.”
“À, Cố Uyên . . . giáo sư Cố? Khụ khụ.”
“Em bị bệnh rồi hả?” Giọng nói Cố Uyên bỗng cao lên.
“Đừng ầm ĩ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-kho-chiu-cho-lon-xon/1217966/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.