Chân Ngọc bị bệnh mất mấy ngày, đã ý thức được một chút tình cảnh của bản thân mình. Hiện giờ đã là thân nữ nhi, nhìn thấy mỹ nhân cũng chỉ có thể tự YY trong đầu,đã thế lại còn phải trải qua nỗi đau đớn hàng tháng của nữ nhân, nhấtthời có chút mệt mỏi, tinh thần thoáng sa sút.
Hồ ma ma thấy nàng như vậy, cho rằng nàng đang buồn rầu về Vương Chính Khanh, liền tìm mọi cách để chọc nàng vui vẻ. Còn nhắc cả về những thú vui tiêu khiển nàngthích nhất trước kia nữa: "Tiếc là ta không biết chơi cờ, nếu không nhất định sẽ cùng phu nhân chơi mấy ván rồi."
Chân Ngọc nghe xong thì cười cười, thử dò xét mấy câu, biết được Chân Ngọc nương vốn là một nữtử tinh thông cầm kỳ thi họa, kỹ năng chơi cờ bất phàm, từng là đệ tửhọc vẽ của danh gia, nàng nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Nếu vậy thì khimình có vô ý để lộ ra tài nghệ cũng sẽ không khiến người khác hoài nghi!
Hồ ma ma thấy nàng có hứng thú nói chuyện, liền nói: "Lúc trước Tam phunhân rất thích vẽ tranh, lại yêu chơi cờ. Nhưng kể từ khi chuyển đếnKinh thành, ít tiếp xúc với người khác, nên những việc yêu thích đó dầndần gác sang một bên. Bây giờ cũng rảnh rỗi, lấy ra xem lại cũng khôngtồi." Nói xong, bà đi tìm các bức họa mà Chân Ngọc nương tự vẽ lúctrước, mở ra đặt trước mặt Chân Ngọc: "Nhìn xem, trước kia ngay cả lãogia cũng khen ngợi bức tranh này. Nói là nét vẽ sống động hào phóng, tựtạo nên một trường phái riêng."
Chân Ngọc nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-phu/1529736/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.