Hôm nay, Vương ChínhKhanh tới vương phủ đợi một lát, sau đó kiếm cớ đi vào trong vườn hoa,tìm đến chỗ hẹn cũ ngày hôm qua đứng đợi sẵn ở đó.
Một lát sau, Bạch Cốc Lan đã tới.
Vương Chính Khanh thấy nàng đến gần, vươn tay đưa hộp trà ra, nhỏ giọng nói:"Ta nhớ nàng thích uống loại trà này nhất nhưng bên ngoài lại không cóbán. Hôm nay ta có một hộp, nàng cầm lấy đi." Vừa nói hắn vừa móc vàongực lấy ra hà bao mà lúc trước Bạch Cốc Lan làm tặng cho hắn. Hắn trảihà bao ra lòng bàn tay, mắt ngước lên nhìn nàng.
Bạch Cốc Lan vân vê hộp trà, nhất thời trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Lúc này,khi được nhìn lại hà bao của Vương Chính Khanh, thấy màu sắc vẫn còn đẹp đẽ như thế, vải thưa chỉ xổ ra một chút bông, nàng mới biết Vương Chính Khanh hẳn là rất quý trọng chiếc hà bao này nên mới không nỡ mang theosử dụng, thỉnh thoảng mới mang ra nhìn; ngón tay xoa xoa trên mặt vảimới khiến nó xổ bông ra như vậy.
Vương Chính Khanh thấy thật lâumà Bạch Cốc Lan cũng không nhận lại hà bao, liền thu tay lại. Hắn nắmnhẹ hà bao, ngón tay khẽ chà sát một lần nữa, rồi lại thả lỏng bàn tay,vươn tới trước mặt Bạch Cốc Lan.
Bạch Cốc Lan cúi đầu, dọc theongón tay của Vương Chính Khanh mà nắm lấy hà bao giật về. Nàng khẽnghiêng người cất hà bao vào trong ngực, ôm lấy hộp trà, rồi quay đầurời khỏi.
Vương Chính Khanh si ngốc nhìn theo bóng dáng của Bạch Cốc Lan cho đến khi biến mất ở khúc quanh, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-phu/1529737/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.