Mưa rả rích khiến người ta không cách nào xác định thời gian. Hạ Duyên dáo dác nhìn đường xá. Cảm giác khung cảnh xa lạ mà tăm tối thực khó chịu. Nếu phải gọi tên cảm xúc, có lẽ nó là hoang mang, mơ hồ. Loại cảm xúc Hạ Duyên cực kỳ ghét.
Cũng may còn có Diệu Giao ở phía trước. Nhìn bóng lưng cô gái trước mặt, lòng cô trở nên an tâm, nhẹ nhõm.
Tóc Diệu Giao dài hơn vai một xíu, được buộc gọn gàng nhưng bởi vì trời mưa mà dính thành một nhúm. Lúc này Hạ Duyên mới nhận ra cả hai đang ở dưới cơn mưa mà không có bất kỳ vật gì che chắn.
Cô thử quan sát chung quanh, tìm được một sạp bán ô, theo bản năng cho tay vào túi.
Rờ rẫm, mò mẫm, tìm được tờ tiền ướt nước. Hạ Duyên nở nụ cười tươi rói, níu lấy vạt áo Diệu Giao bảo:
"Đợi chị chút. Chị đi mua ô."
Diệu Giao nhìn theo bóng lưng Hạ Duyên, bỗng cong môi ngọt ngào.
Lúc Hạ Duyên bung ô trở lại, Diệu Giao giành lấy nhưng lại bị Hạ Duyên cự tuyệt với lý do ô nên để người cao hơn cầm. Diệu Giao nói hết nước bọt mà vẫn không đạt được mục đích, chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo.
Hai người đứng chung ô, không hiểu sao lại sinh ra cảm giác ấm áp.
Giữa thế giới hỗn loạn, xô bồ, đâu đó vẫn có một người chịu lắng nghe, chịu ở cạnh, cùng cô bầu bạn. Dưới tán ô, Hạ Duyên lẳng lặng nhìn sườn mặt của Diệu Giao, cất bước theo em ấy.
Cô cảm giác Diệu Giao đi chậm hơn hẳn, gần như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-duyen-ky-ngo/928533/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.