Rút thăm đổi đá sao? Quả thật ban nãy em ấy có nói thế.
Bà cụ chống gậy ngồi vào bàn, lấy từ trong tủ ra một loạt thẻ. Hạ Duyên bỗng cảm thấy hứng thú, đi sang ngồi đối diện, nhìn nhìn xấp thẻ được bày ra. Cô trầm ngâm quan sát, rồi đưa tay sờ thử.
Xấp thẻ này to hơn bàn tay cô, có vẻ cùng một chất liệu với thẻ căn cước.
Thẻ xịn thật! Nhưng chỉ là bốc thăm thôi... có cần đầu tư thế không?
Diệu Giao nhìn vẻ mặt phong phú biểu cảm của Hạ Duyên, lòng lâng lâng vui vẻ. Cô nàng xoay người tìm một vòng, phát hiện ngoại trừ cái ghế phủ đầy bụi bẩn, lại còn có bé nhện con ngồi chễm chệ trên đấy, thì chẳng còn cái ghế nào khác nữa. Diệu Giao mím môi, thầm than một tiếng, rồi bước đến đứng cạnh Hạ Duyên.
Bà cụ ngẩng đầu làm thủ ngữ với Diệu Giao. Cô nàng gật gật đầu, rồi dùng cùng ngôn ngữ để trò chuyện với bà. Hạ Duyên có thể hiểu được, nhưng cô vẫn giả vờ không biết. Ánh mắt chờ đợi Diệu Giao thuật lại cho mình.
Không ngờ cô nàng lại liếc mắt, ghét bỏ nói: "Chị giả vờ cái gì? Rõ ràng chị biết thủ ngữ, chỉ không biết cách bày tỏ bằng ngôn ngữ đó thôi."
"Em nhận ra lúc nào?" Hạ Duyên ngạc nhiên hỏi. Cô thử nhớ lại ban nãy, lần duy nhất Diệu Giao phiên dịch cho cô.
... Chị vừa hỏi bà cụ gì sao?
Nhớ lại mới thấy lời nói đó giống cuộc trao đổi đơn thuần khi hai bên đã hiểu rõ nội dung bà cụ truyền tải.
Nhưng nếu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-duyen-ky-ngo/928534/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.