"Tại sao tổng giám đốc thì không thể nghỉ phép, anh cũng là người nha, cũng muốn hưởng thụ luật bảo hộ lao động!" Liên Tĩnh Bạch ôm Mịch Nhi vào lòng, buồn cười giải thích, "Triển thị là một tổng thể chuyển động hoàn thiện, tất cả nhân viên ai có chức nấy, sẽ không bởi vì thiếu người đó liền không cách nào làm việc. Huống chi cho dù anh nghỉ phép, nhưng còn có Dĩ Mặc mà, xảy ra việc gấp, thư ký liên lạc Dĩ Mặc đi công tác ở Italy là được rồi. Thân là Phó tổng giám đốc, Dĩ Mặc cũng không thể mỗi lần đều lười biếng, nên thời điểm rèn luyện sẽ phải gánh nổi trách nhiệm!"
"Ha ha, rõ ràng là anh muốn lười biếng, vẫn không quên lôi một lý do đường hoàng, xấu nhất chính là nói anh!" Mịch Nhi che miệng cười trộm, truy hỏi anh tới cùng, "Vậy anh lúc nào thì có thể nghỉ phép, em phải nhịn bao lâu nữa?"
"Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, bắt đầu từ thứ sáu tiếp theo, anh sắp có một kì nghỉ nửa tháng. Cho đến khi đó, em muốn đi đâu, anh liền đi với em." Liên Tĩnh Bạch dịu dàng khuyên cô, "Chỉ cần nhịn năm ngày nữa, em kiên trì, tiếp tục tới công ty với anh có được hay không?"
" Anh nói thành ra như vậy, em còn cự tuyệt thế nào. . . . . ." Mịch Nhi gắng gượng gật đầu một cái, "Bất quá nói trước, chỉ có năm ngày nha! Cuối tuần, mặc kệ anh nghỉ ngơi hay không nghỉ ngơi, em đều sẽ không đến Triển thị!"
"Dĩ nhiên." Liên Tĩnh Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich-trien-mien-co-vo-nuoi-tu-be-cua-tong-giam-doc/1990959/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.