Chương trước
Chương sau
"Bệnh nghề nghiệp?" lông mày Liên Tĩnh Bạch hơi nhíu mày lại, anh biết MịchNhi luôn luôn mắc bệnh y học, nhưng còn việc diễn kịch quen, điều nàynói lên cái gì?

Anh đối với sự thay đổi của cô không hề biết mộttí gì cả, cho nên nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra trong khoảngthời gian năm năm xa cách đó, khổ nỗi đến bây giờ Mịch nhi vẫn khôngchịu kể cho anh nghe những sự việc đó. . . . . .

Ánh mắt chớp lóe sáng, sắc mặt Liên Tĩnh Bạch vẫn như thường, anh chỉnh sửa cài lại nútáo đi tới, nhìn cô trêu ghẹo nói: "Không phải em muốn phát triển trongtrong làng giải trí sao?Kỳ thực Triển thị trong giới truyền thông cũngcó một chút danh tiếng, em có thiên phú tốt như vậy, trái lại lãng phíthì thật đáng tiếc, có muốn anh xắp xếp cho em diễn thử vài bộ phim ko?"

"Nếu như em có ý nghĩ này, thì cũng chẳng thèm đến công ty của anh!" MịchNhi tự giác tiến đến giúp anh cài nút áo, "Bằng thiên phú cùng tướng mạo của em, tuyệt đối là một mạch thẳng tiến, tiền đồ vô lượng, nước phù sa không chảy ruộng ngoài! Nhà em ở ngước ngoài cũng có công ty điện ảnhvà truyền hình, em muốn đi vào làng giải trí chơi đương nhiên có thểđược tuyển thẳng, không thèm chiếm tiện nghi của anh!"

Sau khingẩng đầu lên giúp anh sửa sang lại cổ áo sơ mi, Mịch Nhi lại lắc đầu:"Chẳng qua em cũng không có cái suy nghĩ này, chẳng thèm dính vào vũngnước đục đó, nhất định làng giải trí phải tổn thất một thiên tài! Mụcđích cả đời em là cống hiến hết mình cho y học, cứu sống người khác mớilà thiên chức của em."

"Mịch Nhi, em thật kiêu ngạo! "Liên TĩnhBạch gõ nhẹ chóp mũi của cô, nhìn cô tự tin như thế, giống như ngôi saolớn nhìn đống giải thưởng y như cải trắng mặc cho mình lựa chọn, chẳngcó một chút khiêm tốn nào cả.

Thật ra cũng rất may là cô khôngtham gia, làng giải trí cũng không phải là nơi dễ lăn lộn, cô nghiên cứu thuốc quên ăn quên ngủ cũng đã để cho anh phải chịu đủ việc đau lòngrồi, ở làng giải trí, sau khi nổi tiếng công việc sẽ rất nhiều mệt hơngấp bội so với nghiên cứu y học!

Nơi đó đấu đá lẫn nhau lừa gạtnhau mà sống, không thích hợp với người hoạt bát như Mịch nhi, nếu nhưcô thật sự muốn đi xem thử, thì người lo lắng nhất ngược lại sẽ là anh!

Liên Tĩnh Bạch nhìn chính mình trong gương rất ư là hài lòng, sau đó liềnkéo Mịch Nhi ngồi xuống, bắt đầu tra hỏi nói: "Nói đi, rốt cuộc hồi nãyđã xảy ra chuyện gì, không phải ngày hôm qua em còn đang rất vui sao,sao hôm nay lại bắt đầu quấy rối? Hay là ở công ty có cái gì khiến emkhông thoải mái, có gì thì cứ nói ra đi ?"

"Haiz. . . . . ."Mịch Nhi thở dài, vẻ mặt uể oải nhìn anh, "Anh thử đoán đi, em đây là bị sao vậy. . . . . ."

"Là cảm thấy nhàm chán sao?"Liên Tĩnh Bạch đối với tâm tình Mịch Nhi bâygiờ cũng đã sớm hiểu rõ, một lời liền đoán đúng tâm tư của cô.

Cô trước kia đối với thương trường chẳng có một chút hứng thú, đừng nóicùng anh tới Triển thị làm việc, cô ngay cả quản lý gia tộc của mình một tháng cũng muốn từ bỏ, lần này cô có thể im lặng đi làm cùng với anh,kiên trì được lâu như vậy, đã đủ khiến anh phải khinh ngạc rồi.

Điều này nói lên cái gì, sự kiên nhẫn của Mịch nhi đã có tiến bộ rất lớn,đồng thời chứng minh thêm cô đang hối hận vì năm năm xa cách này, côđang cố gắng bồi thường cho anh, cho dù mình cũng không hề thích, côcùng anh đối mặt sóng gió thương trường nổi lên bốn phía.

MịchNhi dựa vào lưng Liên Tĩnh Bạch, dùng mặt không ngừng cọ vào cổ anh, làm nũng y hệt đứa trẻ: "Không phải nhàm chán, mà là cực kỳ nhàm chán! Phim truyền hình, hoạt hình gì cũng đều đã xem xong, trò chơi tiểu thuyếtdiễn đàn cái gì cũng thấy chán, em có thể không tẻ nhạt sao! Ngày ngàycùng anh tới công ty, mà em cái gì cũng không được làm, nếu không cùnganh diễn trò thì thực sự rất chán, rất nhàm chán --"

Mịch Nhi lắc đầu một cái, cảm khái nói: "Nhất định số mạng của em rất số khổ, khôngthể hưởng phúc! Trước kia mỗi ngày đều cầm dao phẩu thuật, mặc dù mệtđến ngón tay cũng không nhấc lên được, nhưng tinh thần vẫn rất vui vẻ,không giống như bây giờ có thời gian dài rảnh rỗi, lại phiền não chếtđược. . . . . ."

Liên Tĩnh Bạch yên lặng nghe Mịch nhi oán niệmkhông ngừng, lặng lẽ ghi nhớ từng lời nói của cô, chắt lọc nó để có được những thông tin quan trọng với anh.

Đến bây giờ cô vẫn không kểcho anh nghe những việc đã xảy ra trong năm năm kia, anh chỉ có thể tựlực gom góp lại những thông tin ấy trong mỗi lần cô vô ý để lộ vậy.

Cô nói mình trước kia cứu người lên đến con số khổng lồ như thế, bận tốiđầu tối mặt, nơi nào có thể khiến cô bận đến như thế? Đến tột cùng lànơi nào lại thiếu bác sĩ, nhưng số người bị thương lại nhiều như vậy?

Mịch Nhi còn nói công việc khổ cực như thế nhưng cô lại rất vui vẻ, điều này nói rõ đối với cô công việc này có ý nghĩa rất lớn, không chỉ là cứusống người khác, đúng hơn đó là một sự an ủi về tinh thần. . . . . .

Chết tiệt, nhưng rốt cuộc đó là chỗ nào?

Liên Tĩnh Bạch hơi nheo mắt lại, những nới thỏa mãn những điều kiện này córất nhiều, chỉ dựa vào chút thông tin ít ỏi này, còn chưa đủ để xác định chắc chắn địa điểm.

Xem ra, anh còn phải tiếp tục lặng lẽ để cô lộ ra chút thông tin nữa.

"Này này, anh Tiểu Bạch, anh có nghiêm túc nghe em nói không vậy?" Mịch Nhiđẩy Liên Tĩnh Bạch đang thất thần, bất mãn nói, "Em muốn xin nghỉ, không đến Triển thị nữa !"

"Ngoan, đợi thêm mấy ngày nữa có được haykhông?" Liên Tĩnh Bạch giống như đang trấn an chú mèo nhỏ xù lông để cho cô thuận lông lại, "Gần đây tương đối bận rộn, em nhẫn nại mấy ngày nữa đi, ở cùng anh vài ngày nữa thôi?"

"Không cần, em không muốn mỗi sang dậy sớm tới công ty cùng anh, anh lại không phát tiền lươngcủa em, em ngày ngày phải chạy đôn chạy đáo đưa tin làm cái gì!" MịchNhi cong môi, tố cáo nói: " Em giờ mới biết Triển thị lại bóc lột sứclao động như thế, hôm nay là chủ nhật thế nhưng từ tổng giám đốc cho đến toàn thể nhân viên đều làm thêm giờ! Em nghĩ tuần trước làm thêm giờlà tình huống đặc biệt, ai biết mỗi tuần đều phải làm thêm giờ như vậy. . . . . ."

"Không đúng, làm tổng giám đốc của Triển thị ,anh phảicải chính lại em vì hiểu lầm Triển thị." Liên Tĩnh Bạch ngắt nhẹ mũiMịch Nhi, khẽ cười nói, "Em cảm thấy rốt cuộc tại sao mấy tuần gần đâylại tăng tốc như vậy, thậm chí cho toàn thể mọi người làm thêm giờ? Cònkhông phải bởi vì anh muốn đạt tiến độ hoàn thành kế hoạch sớm một chút, dành thời gian rỗi để đi nghỉ phép cùng em sao!"

Đúng như vậy,Liên Tĩnh Bạch đã sớm dự đoán được Triển thị không giam được cô lâu, nên anh muốn hoàn thành công việc sớm để có thời gian rãnh rỗi, đưa MịchNhi đi các nơi du sơn ngoạn thuỷ, không cần trói buộc cô ở nơi chật hẹpnày.

Kể từ lúc Mịch nhi trở lại, anh đã nỗ lực phối hợp đề caohiệu suất công việc hết mức, vốn dĩ hạng mục cần một tháng để hoàn thành nay anh gom lại còn có hai tuần, vốn muốn đi kiểm tra nhưng thôi tiếtkiệm được đến đâu thì hay đến đó, tất cả nhân viên cũng gia tăng tốcđộ,chắc chắn có thể hoàn thành sớm trước thời hạn.

Tuy bây giờ làm việc căng thẳng , khiến hắn hơi mệt mỏi, nhưng vì những ngày nghỉ, anh vui vẻ chịu đựng.

"Anh cũng có thể nghỉ phép? !" Mịch Nhi nhất thời vừa mừng vừa sợ, tò mò hỏi tiếp, "Thiệt hay giả, anh là lão đại nha, anh mà nghỉ phép thì công tyhoạt động như thế nào? Chẳng lẽ sau khi hoàn thành công việc anh liềncho mọi người nghỉ phép hết sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.