"Bệnh nghề nghiệp?" lông mày Liên Tĩnh Bạch hơi nhíu mày lại, anh biết MịchNhi luôn luôn mắc bệnh y học, nhưng còn việc diễn kịch quen, điều nàynói lên cái gì?
Anh đối với sự thay đổi của cô không hề biết mộttí gì cả, cho nên nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra trong khoảngthời gian năm năm xa cách đó, khổ nỗi đến bây giờ Mịch nhi vẫn khôngchịu kể cho anh nghe những sự việc đó. . . . . .
Ánh mắt chớp lóe sáng, sắc mặt Liên Tĩnh Bạch vẫn như thường, anh chỉnh sửa cài lại nútáo đi tới, nhìn cô trêu ghẹo nói: "Không phải em muốn phát triển trongtrong làng giải trí sao?Kỳ thực Triển thị trong giới truyền thông cũngcó một chút danh tiếng, em có thiên phú tốt như vậy, trái lại lãng phíthì thật đáng tiếc, có muốn anh xắp xếp cho em diễn thử vài bộ phim ko?"
"Nếu như em có ý nghĩ này, thì cũng chẳng thèm đến công ty của anh!" MịchNhi tự giác tiến đến giúp anh cài nút áo, "Bằng thiên phú cùng tướng mạo của em, tuyệt đối là một mạch thẳng tiến, tiền đồ vô lượng, nước phù sa không chảy ruộng ngoài! Nhà em ở ngước ngoài cũng có công ty điện ảnhvà truyền hình, em muốn đi vào làng giải trí chơi đương nhiên có thểđược tuyển thẳng, không thèm chiếm tiện nghi của anh!"
Sau khingẩng đầu lên giúp anh sửa sang lại cổ áo sơ mi, Mịch Nhi lại lắc đầu:"Chẳng qua em cũng không có cái suy nghĩ này, chẳng thèm dính vào vũngnước đục đó, nhất định làng giải trí phải tổn thất một thiên tài! Mụcđích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich-trien-mien-co-vo-nuoi-tu-be-cua-tong-giam-doc/1990961/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.