🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Ngài yên tâm, con bé chắc chắn sẽ quay về phục vụ ngài... Con bé chỉ là tạm thời rời đi thôi.”

Giai Ung muốn nói lấp liếm một câu, nhìn bộ dáng của Nhiếp Tần Duật cũng rõ thật sự đã rất tức giận.

Trong lúc ngây người ra, đống tư liệu hợp tác trên bàn Nhiếp Tần Duật một cái ánh mắt cũng không hề đoái hoài.

Với tầm ảnh hưởng của Nhiếp Tần Duật, cho dù có hủy toàn bộ dự án, bồi thường một số tiền lớn lên đến hàng chục triệu đô cũng không phải vấn đề to tát. Điều Giai Ung lo lắng chính là bản thân sẽ bị người đàn ông này chèn ép, sau này muốn tồn tại, một cái ngóc đầu cũng không thể.

Ngay lúc này, trợ lý Phi vội vàng bước vào, trên tay một đống báo cáo.

Vừa trông thấy Giai Ung, trợ lý Phi không nhịn được mà lớn tiếng một câu.

“Con gái ông gây họa cho Nhiếp tiên sinh, nay ông còn lớn gan dám đến đây?”

Nghe mấy chữ gây họa, Giai Ung rốt cuộc cũng trở nên bàng hoàng vội vàng quỳ sụp xuống, ông ta muốn tự cáo lỗi với Nhiếp Tần Duật.

“Nhiếp tiên sinh, sự tình có lẽ không như ngài nghĩ, con gái tôi sẽ sớm trở về.”

Nhiếp Tần Duật không có tâm tình đoái hoài, chỉ nhìn toàn bộ giấy tờ mà trợ lý Phi vừa mang đến.

Theo như chút báo cáo còn sót lại, đều cho thấy lần cuối Giai Mễ hiện diện đều ở biệt thự Giai gia.

Nhìn bộ dáng thấp hèn của Giai Ung, Nhiếp Tần Duật cảm giác từ u ám chẳng hiểu vì lý do gì lần nữa thay đổi trong chớp mắt. Người đàn ông đặt toàn bộ báo cáo xuống, nhàn tản dựa vào ghế.

“Trợ lý Phi, lấy đoạn video đưa cho ông ta xem.

"1

Trợ lý Phi gật đầu tuân lệnh, đưa đến một chiếc laptop.

Trong laptop, toàn bộ đều là hình ảnh Giai Mễ lén lút lẩn vào phòng của Nhiếp Tần Duật trong thời gian gần đây nhất, toàn bộ đều được tua nhanh. Mọi hành động rõ ràng vô cùng mờ ám.

Còn có cả việc, Giai Mễ lớn gan cầm ấn ký phê duyệt hợp đồng, ký chấp thuận cho toàn bộ dự án của hợp tác của tập đoàn Nhiếp thị lẫn tập đoàn Giai thị.

Rõ ràng không phải bởi vì nhận được sự chấp thuận của Nhiếp Tần Duật, mà là do cô làm trong lén lút! Lão già Giai Ung không ngu ngốc đến mức không nhìn ra được.



“Nhiếp tiên sinh... chuyện này... con gái tôi đã hầu hạ ngài, nó lén lút như vậy...” Giai Ung vốn muốn tiếp tục nói rằng “cũng hợp lẽ với giao dịch, mong ngài bỏ quả”.

Thế nhưng lời chưa tới miệng, một cú tát tựa như sấm sét đã áp trên gương mặt già nua của ông ta. Lực đạo khó mà tưởng tượng nổi, âm thanh như thể tiếng pháo nổ, lớn vô cùng.

Đầu của Giai Ung cảm giác bị lệch, mất xúc cảm trong chốc lát, bị tát đến mức nghiêng, làn da từ sắc thái bình thường chuyển sang màu đỏ, rồi dần dần là màu tím tái... Máu tươi chảy ra từ khóe môi, đầu óc lão Giai Ung như thế mất toàn bộ cảm giác.

“Câm miệng, từ khi nào tới lượt ông nói lý lẽ với chủ tịch của chúng tôi?”

Trợ lý Phi gắn giọng, cậu xoa nắn tay, cú tát đều do cậu làm nên.

Giai Ung hoảng loạn, lập tức quỳ rạp xuống.

Thân hình cao lớn của Nhiếp Tần Duật ngồi trên ghế, bộ dạng hiên ngang, rõ ràng đã nhìn đến quen, không đặt cảnh tượng này vào mắt.

“Nhiếp tiên sinh, xin ngài tha cho tôi một mạng, tôi sai rồi! Van xin ngài...

Sau cú tát, thần trí Giai Ung rõ ràng bị lệch đi, cơn đau này, ông ta chưa từng cảm nhận...

Trọ lý Phi muốn tiến hành xử lý thỏa cơn tức bởi việc Giai Mễ gây ra với chủ nhân của cậu, nhưng chưa kịp ra tay đã bắt gặp bàn tay ngăn lại của Nhiếp Tần Duật.

“Đủ rồi.”

Trợ lý Phi hiểu lý lẽ lập tức lui người ra phía sau, lễ phép đáp lại một câu “Vâng”.

Nhiếp Tần Duật vô cùng nhàn tản, nhẹ nhàng nhếch cao khóe môi, sự cuồng ngạo bức bách không tài nào mà che lấp được.

Gót giày bóng loáng xa xỉ của hắn đưa đến trước mặt lão già Giai Ung đang khúm núm, rồi dùng gót giày đặt cằm ông ta, chậm rãi nâng gương mặt ông ta lên.

“Ông nói đúng, con gái của ông chí ít cũng đã hầu hạ bên cạnh tôi thời gian qua, tôi đáng lý ra nên thưởng!”

Một chữ “thưởng” của hắn, hoàn toàn khiến Giai Ung mất phương hướng mà liên tục dập đầu, cả người giống như thể mềm nhũn. Trong mắt ông ta, Nhiếp Tần Duật giờ phút này không khác gì ma quỷ đoạt mạng.

“Xin ngài... ban nãy tôi không biết đã xúc phạm đến ngài... xin ngài tha một mạng... tôi thật sự biết sai rồi!”



Lão già Giai Ung khóc lóc mà cầu xin, giọng nói khàn đi, gò má già nua tím tái, máu từ khóe miệng trào ra liên tục.

Nhiếp Tần Duật chỉ thoạt nhìn, nhẹ nhàng hỏi.

“Tôi đâu có phạt ông? Con gái ông hầu hạ tôi, tôi phải trả công mới đúng! Nhiếp Tần Duật tôi trước giờ không hề nuốt lời!”

Giai Ung khúm núm như con chó nhỏ sau khi bị huấn luyện. Ông ta vốn còn cho rằng, lời nói của Nhiếp Tần Duật chỉ là đe dọa.

“Xin ngài..”

Cho đến khi trông thấy Nhiếp Tần Duật ra lệnh.

“Tìm đứa con gái của ông về, đem đến trước mặt tôi!”

Nhiếp Tần Duật hiên ngang đứng lên, đống tư liệu trên bàn không cầm lấy, hất cắm ra lệnh với trợ lý Phi.

“Thực hiện triển khai toàn bộ dự án này của tập đoàn Giai thị”

Trợ lý Phi không tin, với toàn bộ việc Giai Mễ đã gây ra khiến Nhiếp Tần Duật bất lợi, cậu lắp bắp hỏi lại.

“Chủ tịch, vấn đề này...

“Tôi làm việc không cần người khác chỉ!”

Trợ lý Phi biết bản thân đã làm sai, lập tức cúi người.

“Vâng”

Cậu là trợ lý của Nhiếp Tần Duật cần bảo vệ lợi ích của người đàn ông một cách tuyệt đối. Nay trông thấy Nhiếp Tần Duật chịu thiệt lại còn chấp thuận, cậu vẫn là không kiềm được muốn ngăn cản.

Nhưng bản tính của Nhiếp Tần Duật, người đàn ông đã quyết không một ai có lá gan dám cản.

Giai Ung nghe đến việc ký kết dự án, cảm thấy cơn đau đã giảm, vội vàng lạy trước mặt Nhiếp Tần Duật.

“Đội ơn ngài, xin đội ơn ngài. Tôi sẽ tìm con gái của tôi về nhanh nhất có thể!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.