Giai Ung quỳ trên nền sàn một cách hèn mọn, phần má bị tát mất cảm giác, dần dần cơn đau liên hồi truyền đến, cảm nhận như thể da thịt không còn là của ông ta nữa.
Thấy bước chân Nhiếp Tần Duật đứng dậy ông ta vẫn không dám đứng lên, định bụng đợi người đàn ông như ma quỷ này rời khỏi mới dám đứng dậy.
Kết quả đã nghe giọng nói của Nhiếp Tần Duật vang lên.
"Ông Giai đến ký kết dự án, nhận một số tiền lớn vào đầu tư các dự án nay lại muốn quỳ mãi ở đó? Không định đi theo tôi ký lợi nhuận để hưởng phần tiền của dự án về hay sao?"
Nghe gọi tên mình, Giai Ung lúc này mới vội vàng đứng dậy, phủi lớp bụi trên quần của ông ta. Liên tục cúi thấp đầu, mỗi một động tác đều vô cùng cẩn thận.
"Vâng, thưa ngài."
Giai Ung đi theo phía sau Nhiếp Tần Duật, hai tay chắp lại, gương mặt không dám ngẩng bởi không muốn để lượng nhân viên thấy vết thương trên mặt. Trông không khác gì một kẻ thấp hèn.
Hàng loạt nhân viên thỉnh thoảng lại ngó nhìn, chỉ thấy Giai Ung liên tục che mặt, bộ dáng khúm núm, vai cũng co rúm lại.
Tới trước căn phòng tài chính, khu vực tài trợ các dự án và phê duyệt vốn. Trưởng giám đốc trước đó nhận lệnh, ngay khi trông thấy chủ tịch lập tức bước ra liên tục cúi người chào Nhiếp Tần Duật.
"Kính chào chủ tịch, trước đó tôi đã nhận mệnh lệnh, hiện tại đã chuẩn bị toàn bộ theo lời ngài!"
Nhiếp Tần Duật gật đầu hài lòng, nghiêng đầu nhìn lão già Giai Ung, hắn đưa tay ra.
"Toàn bộ dự án và tổng số tiền cần thiết, đưa đây cho tôi."
Lão già Giai Ung lập tức lấy ra xấp tài liệu đựng gọn gàng, đưa đến trước mặt Nhiếp Tần Duật.
"Đây thưa ngài."
Nhiếp Tần Duật nhận lấy một loạt bản dự án, số tiền lên đến hàng triệu đô. Ánh mắt thoáng tối sầm, hàng lông mi dài hơi động khẽ run, che gọn cảm xúc trong đôi con ngươi của hắn, nhìn vào vệt máu vương trên từng tờ giấy ngay tại ấn ký. Chỉ là một giọt rất nhỏ nhưng vẫn còn đọng lại đã khô.
Đầu ngón tay chạm vào vết máu khẽ lướt nhẹ, gương mặt yếu ớt đêm qua lại tái hiện, cả bộ dáng bàn tay rướm máu đầy vết thương cầm lấy ấn ký của hắn để in xuống những tờ đầu tư này.
Không gian có phần yên ắng.
Mãi một lúc lâu sau khi kiểm tra xong, Nhiếp Tần Duật mới đưa đến trước mặt vị trưởng giám đốc phụ trách.
"Chuẩn bị tiền, chuyển đến tập đoàn của ông ta."
Dứt câu, Nhiếp Tần Duật xoay người rời đi.
Lão già Giai Ung hơi nghi hoặc lại nhận được cái ánh nhìn của trợ lý Phi.
"Ở yên ký kết hợp đồng nhận tiền, đừng chạy loạn. Xong việc thì biến về. Đừng quên lời nói kiếm đứa con ông đem quay trở lại trước mặt của chủ tịch."
"Vâng, vâng, tôi đã rõ thưa ngài."
Lão già Giai Ung liên tục cúi đầu chấp thuận. Trước kia ngạo mạn, ông ta chưa từng cúi đầu trước một tên vệ sĩ như thế. Trong mắt ông ta toàn bộ đều là sự thấp hèn.
Thế nhưng sau cú tát kia, hiển nhiên ông ta đã biết điều hơn. Trợ lý Phi cũng trở thành mối đe dọa lớn với một kẻ như ông ta.
Giờ phút này, kẻ thấp kém mới là ông ta.
..•
Đoạn đường di chuyển từ xe về biệt thự, trợ lý Phi cẩn thận báo cáo.
"Thưa ông chủ, nữ hầu lớn gan đêm qua đã được xử lý theo lệnh của ngài. Cô ta hiện đang bị giam giữ và sẽ được chuyển đến khu huấn luyện đặc biệt của Lam Ảnh Doanh. Khó mà có thể sống lâu."
Lam Ảnh Doanh, nơi quy tụ toàn bộ đội vệ sĩ ám vệ đặc chủng được huấn luyện dưới sự quản lý gay gắt của quân đội hoàng gia Anh, nằm trong quyền sở hữu của Nhiếp Tần Duật.
Nơi đó chỉ toàn là nam nhân lực lưỡng, quanh năm đối diện với sự gay gắt. Nhiều kẻ thô bạo cũng có ham muốn d.ục vọng khó giải tỏa. Việc đưa một nữ nhân đến, dụng ý như nào cũng đều rõ.
Trợ lý Phi vẫn nhớ khi Nhiếp Tần Duật ra lệnh, giọng nói người đàn ông vô cảm không có lấy một tia cảm xúc.
"Cô ta thích nằm trên thân thể nam nhân thì đem cô ta đến nơi đó mà hầu hạ!"
Hiển nhiên cậu hiểu dụng ý của việc đưa nữ hầu đó đến là để làm gì. Lần này, e là khó toàn mạng.
Trợ lý Phi hít lấy một hơi sâu, sự tàn bạo của chủ tịch cậu đi theo bao năm đã chứng kiến không ít lần. Cậu như nào vẫn chẳng thể so với vị chủ tịch trước mặt.
Rốt cuộc thật sự tò mò, nếu đem đứa con của lão già Giai Ung trở về, liệu chủ tịch sẽ xử lý như thế nào?
Xé xác trăm mảnh, đem đến Lam Ánh Doanh, tệ hơn nữa là đem đến khu Tam Giác Vàng* vang danh kia.
Nhiếp Tần Duật ngồi ngả người trên ghế, đôi mắt nhắm nghiền lại.
"Đem sự việc này thông báo toàn bộ kẻ hầu trong tòa thành, tuyệt đối không được để trường hợp này xảy ra một lần nữa!"
"Vâng."
Khi Nhiếp Tần Duật trở về, bác sĩ đã hiện diện sẵn tại tòa thành Ngự Viên. Cẩn thận tiêm một liều thuốc an thần duy trì sự ổn định của người đàn ông.
"Thưa ngài, ngày mai trạng thái này sẽ không còn nữa, lượng thuốc tiêu tán hết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]