Nhiếp Tần Duật nghe lời vệ sĩ báo cáo, tâm tình người đàn ông có phần mất tập trung cũng không thể trông thấy được biểu cảm xuống dốc của Mộ Kình Triệt.
Hắn xem đoạn tin nhắn, báo cáo về mọi hành vi của Giai Mễ đều rõ rệt từng chút một.
Hình ảnh đoạn camera, Nhiếp Tần Duật trông thấy bóng dáng Giai Mễ vào phòng, trên tay còn cầm lấy gói thuốc nhỏ màu trắng.
Ngay khi vừa nhìn thấy, Nhiếp Tần Duật không ngu ngốc, ở trên thương trường bao năm trời, chẳng lẽ không thế nhận ra.
Một suy nghĩ khác lóe lên, Giai Mễ đây là đang muốn ngủ với hắn?
Trên chiếc điện thoại, bóng dáng nhỏ mảnh mai đi qua lại căn phòng.
Nhiếp Tần Duật cảm thấy đây thật sự là một trò vui.
Vật giao dịch nhỏ không nghĩ đến lại lớn gan như thế, mang cả loại thuốc kia về chỉ để muốn ngủ cùng hắn.
Thật lòng mà nói, Nhiếp Tần Duật không thích mấy hành động dơ bẩn sử dụng thuốc đó. Thế nhưng nghĩ lại việc một cô gái nhút nhát mỗi lần đối diện với hắn đều né tránh, hắn cảm thấy thực chất không phải một điều gì tệ hại.
Nhiếp Tần Duật tắt điện thoại, trong lòng cảm giác nóng như lửa đốt.
"Tôi trở về trước, cậu cứ ở lại đây đi."
Lúc trở về, Nhiếp Tần Duật lập tức trở lên phòng. Trái ngược với suy nghĩ của hắn, Giai Mễ không hề đưa một ly nước hay ly sữa nào cho hắn uống để dụ dỗ.
Cô chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt né tránh rõ rệt, đôi mắt long lanh chẳng có một biểu cảm nào là giả. Tâm tình
Nhiếp Tần Duật mỗi lúc một nặng nề hẳn. Ném chiếc áo vest lên góc bàn.
Khá khen cho hành động lạc mềm buộc chặt này.
Nhiếp Tần Duật chỉ có thể nghĩ đến việc lấy hộp thuốc, bôi thuốc cho cô.
Nếu bây giờ Giai Mễ không sử dụng, chắc chắn trong thời gian tới cũng phải dùng đến.
Ngay khi vừa bôi thuốc xong, Nhiếp Tần Duật cứ thế ngang nhiên nằm xuống giường của Giai Mễ.
Cô giật mình nhìn hắn, ánh mắt chứa đựng sự ngạc nhiên, vội vàng ngồi dậy kéo lấy tấm chăn che cơ thể, bàn tay lập tức ra hiệu.
"Ngài mau trở về phòng, đây là phòng của tôi!" Ánh mắt Giai Mễ đầy sự cảnh giác mà nhìn hắn.
Nhiếp Tần Duật cho dù không hiểu cô làm gì, nhưng chỉ qua hành động cũng hiểu được lời nói cô muốn truyền đạt. Nhìn ánh mắt long lanh của cô chứa đầy sự cảnh giác, trong lòng hiển nhiên không vui.
"Toàn bộ nơi đây là của tôi, tôi ngủ ở đây là việc thường tình."
Hắn nói một câu hết sức hợp tình hợp lý, thậm chí cao giọng mà gắt lên.
Giai Mễ bị chặn họng, chỉ có thể tròn xoe đôi mắt mà nhìn hắn. Rõ ràng thấy được sự không cam tâm. Chỗ ở của cô hơn một tháng, nay bị hắn chiếm, trong lòng chẳng tài nào mà vui nổi.
Cô lật đật bước xuống giường, ý định nhường chỗ ngủ cho hắn.
Kết quả, Nhiếp Tần Duật nheo đôi mắt lại, ánh mắt hắn mang đầy sát khí mà nhìn cô.
"Muốn đi đâu?"
Chỉ thấy được bờ vai mỏng quay lưng lại với hắn, trên giường mỗi một tấm chăn duy nhất cũng bị Giai Mễ lấy che đi cơ thể.
Nhiếp Tần Duật không có bao nhiêu kiên nhẫn, giật ngược góc chăn, đem Giai Mễ đang muốn rời đi lần nữa xoay trở lại giường.
"Ô."
Giai Mễ không nhịn được, cả kinh mà kêu lên một tiếng.
"Ngoan nào, nằm im!"
Nhiếp Tần Duật chỉnh lại tư thế của Giai Mễ, nhưng không đem ôm cô vào lòng, tấm chăn mỏng quấn ngang qua hông cô. Thuốc vẫn chưa khô, hắn hiển nhiên không muốn chạm vào lớp thuốc kia.
Giai Mễ không thể phản kháng, cuối cùng nằm gọn trên giường, nằm ngược với hắn.
Nhiếp Tần Duật ở lại phòng, trong phòng của Giai Mễ hiện tại chứa bao nhiêu bí mật, cô hiển nhiên sợ hắn ở lâu sẽ nghi ngờ.
(1
Bàn tay nhỏ giữ khư khư tấm chăn che lấy cơ thể, nhất quyết không buông ra. Nhiếp Tần Duật không mấy vui vẻ nhìn cái thân thể nhỏ ôm trọn tấm chăn, hắn bị đẩy sang một góc.
Quả thật là người con gái bướng bỉnh!
Nhiếp Tần Duật không thể kéo cô lại gần, suy nghĩ một lúc vẫn nên đợi vết thuốc lành, vì vậy thân thể cường tráng nhích từng chút về hướng của Giai Mễ.
Cũng đã lâu Nhiếp Tần Duật hắn không tìm đến nữ nhân, lần này Giai Mễ ở lại đây, hắn sao có thể không sử dụng cô được?
Vết sẹo chưa lành, Nhiếp Tần Duật vẫn có thể xem như con gấu bông để ôm.
Giai Mễ nằm cách hắn, ngay khi thấy thân thể hắn tiến lại gần, cô cảm giác cả người cứng như khúc gỗ.
"Xem ra em không hẳn là không thể nói."
Giọng nói Nhiếp Tần Duật vang lên từ trên đỉnh đầu, hơi thở đầy tà ý của hắn truyền đến.
"Vốn tưởng em bị câm không thể phát ra âm thanh, nhưng suy nghĩ này tôi vẫn nên nghĩ lại."
Giai Mễ cảm giác hơi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn, ngay lập tức rơi vào đôi mắt màu hổ phách đầy mê hoặc, nhưng sâu thẳm lại thấy được sự nguy hiểm mà hắn toát lên. Trong vô thức, bàn tay nhỏ nắm lấy góc chăn.
Giai Mễ vừa muốn cúi đầu, lòng bàn tay Nhiếp Tần Duật đã đặt ngay cằm của cô, nhẹ nhàng lại như ép buộc khiến cô không có quyền từ chối mà ngẩng lên nhìn hắn.
"Lúc đầu tôi bảo em không thể rên rỉ khi ở trên giường, xem ra lần này tôi phải thử mới biết được.
Đầu ngón tay hẳn trêu chọc, khẽ vờn ngay góc cắm. Giai Mễ bị ép đối diện với ánh mắt nổi đầy tà ý, đôi mắt long lanh ngấn nước của cô hơi nhăn lại như thể nũng nịu, diễm lệ mà nắm e ấp trong lòng hắn.
Bộ dáng yêu kiều mềm mại như nước này, trời sinh đúng thật để lấy lòng đàn ông.
Nhiếp Tần Duật phát giác, Giai Mễ vẫn có thể phát ra thanh âm rõ ràng, cho dù không nói, thời gian lâu người đàn ông vẫn rõ một điều, cô hoàn toàn không bị câm.
"Rất nôn nóng xem thử, trên giường em có thể phát ra âm thanh mê hoặc nào!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]