Thời điểm vào tối, hơn bảy giờ đêm. 
Tiết trời trở lạnh hơn, người người đều cảm nhận được sự rét. Thi thoảng trên nền trời, từng bông tuyết lững thững rơi, báo hiệu hoàn toàn bước vào mùa đông. 
Những ngày sau đó, Nhiếp Tần Duật mỗi đêm trở về đều tiến đến phòng bôi thuốc cho Giai Mễ, thậm chí còn chủ động ngủ lại phòng cô. 
Giai Mễ không hiểu tâm tư của hắn, nhưng kỳ thực bất an mỗi lúc một dâng cao. Tần suất hắn trở về không những nhiều lại còn sớm, cô khó mà có thời gian thăm dò. 
Hôm nay, Giai Mễ lớn mật hơn thường ngày, lôi ra chiếc điện thoại nhỏ giấu gọn trong túi. Hàng loạt tin nhắn hối thúc của lão già Giai Ung hiện lên. 
Ồng ta đã không thể chịu đựng được. 
Cô đang loay hoay, cửa phòng vang lên tiếng động. Lần này vẫn là kẻ hầu quen thuộc thường mang đồ ăn. 
Ngay khi vừa giao đồ ăn xong, nữ hầu lập tức rời đi. 
Kết quả nữ hầu chưa ra khỏi phòng, Giai Mễ vung tay, ly nước trên bàn đổ lênh láng, nước dây ra khắp sàn gỗ, mảnh thủy tinh vỡ vụn. 
"Cô làm trò gì vậy?" 
Nữ hầu lớn tiếng, cau mày quay lại nhìn cô, gương mặt méo mó biểu thị tức giận rõ ràng. 
"Câm vô dụng thì thôi đi, còn muốn tạo việc làm cho tôi?" 
Bình thường nữ hầu sẽ không đoái hoài đến Giai Mễ, trường hợp này vốn nên rời đi. Nhưng nữ hầu biết, hầu như sáng nào Nhiếp Tần Duật cũng rời khỏi từ phòng của Giai Mễ. 
Bọn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich-nguy-hiem-tro-choi-tan-khoc-cung-tong-tai/3744677/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.