🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cách đây hơn hai tiếng trước.

Sau dự án ký kết lợi nhuận với tập đoàn Đế Đô thuộc sở hữu Mộ Kình Triệt không lâu, vốn tưởng mối quan hệ của

Nhiếp Tần Duật lẫn Mộ Kình Triệt chỉ dừng lại ở đối tác. Nhưng rồi Nhiếp Tần Duật nhận ra, hai người từ bản chất đến tính cách hợp nhau đến lạ.

Tiến hành điều tra sâu, Mộ Kình Triệt gốc gác không cao quý như hắn, đơn thuần là con nuôi của gia tộc Mộ gia lâu đời, tuy nhiên lại có thể ngang nhiên mà tồn tại lâu dài trong giới thương trường hắc đạo, nhận được sự nế phục của nhiều người.

Hơn hết là cách thức giải quyết sự việc, cho đến việc chính là người lãnh đạo tổ chức Huyết Sát. Nhiếp Tần Duật thật sự thay đối cái nhìn khác.

Quán bar, địa điểm quen thuộc Nhiếp Tần Duật vẫn thường hay lui đến. Căn phòng VIP hôm nay vốn đã tân trang, tông màu đỏ nâu càng bật lên sự uy quyền lịch lãm.

Hơn hết là hai nhân vật hiện diện trong căn phòng, khiến người nhìn không tránh khỏi sự rét và run.

Dáng người cao lớn dựa vào ghế, làn da màu đồng càng tỏa lên sự mạnh mẽ cường tráng. Điếu thuốc trên tay vừa châm, ngay cả bật lửa cũng mạ vàng ròng, xa xỉ không thôi.

Từng đợt khói thuốc phả ra, khắc họa đường nét gương mặt tựa như điêu khắc, có thể thấy rõ Mộ Kình Triệt hắn là kẻ ngạo mạn, chẳng hề đặt ai vào mắt.

Thế nhưng đối diện Mộ Kinh Triệt là người mà hắn coi trọng, thấy nét mặt đối phương không thoải mái, người đàn ông liền chủ động hỏi thăm.

"Tại sao cậu lại thất thần như thế?" Mộ Kình Triệt lên tiếng, thanh âm từ tính, tựa loại rượu vang thượng hạng ủ ngàn năm, dễ khiến kẻ khác say.

Nhiếp Tần Duật vốn đường nét gương mặt không thoải mái đều biểu thị rõ, đường hàm siết chặt, mày rậm nhíu lại, ánh mắt nhìn thấy sự không vui.

Trên tay hắn cầm ly rượu khẽ xoay chuyển, từng giọt rượu thượng hạng óng ánh, trị giá không hề nhỏ.

Nghe tiếng Mộ Kình Triệt gọi, Nhiếp Tần Duật lập tức hồi thần, khóe môi mỏng kiêu bạc nhếch lên, hắn nhấp rượu, tiếp tục nói.



"Nếu cậu phát hiện món đồ trong tay của cậu có ý đồ xấu với cậu, cậu dự định sẽ làm gì?"

Mộ Kình Triệt buông điêu thuốc, tàn thuốc cháy đỏ rực. Hắn cất giọng giểu cợt

"Việc này mà cậu cần phải hỏi? Với tính cách của cậu, chẳng phải là nên đem người trực tiếp gi.ết rồi hỏa thiêu xác sao?"

Mộ Kình Triệt chỉ mới tiếp xúc với Nhiếp Tần Duật không lâu, nhưng hắn rõ người như Nhiếp Tần Duật bản tính là như nào. Tàn bạo độc ác, không khác hắn là bao. Nhưng vì danh tính Nhiếp Tần Duật cao quý, so với Mộ Kình Triệt bị hình thành lời đồn xấu truyền tai khắp cả thành phố. Nhiếp Tần Duật chỉ biểu hiện trong tối, không có bất kỳ kẻ nào lớn gan lên tiếng bàn tán về hắn.

Có trăm cái miệng chỉ sợ rằng cũng không dám.

Nhiếp Tần Duật nghe Mộ Kình Triệt nói vậy, hắn biết đó là điều hợp lý, trước đây có kẻ ý đồ hay muốn chống đối với hắn đều trực tiếp xử lý không nhân nhượng đến mức không thể ngóc đầu lên được.

Nhưng đau đầu hơn hết, Nhiếp Tần Duật đối với vật giao dịch nhỏ trong tòa thành kia vậy mà không nỡ ra tay.

Ngoài miệng nói muốn chơi đùa để xem thử, chẳng qua là đang che lấp việc hắn không thể làm gì cô

Ngang nhiên qua mặt ra khỏi tòa thành Ngự Viên, hắn cho người theo dõi, phát hiện vật nhỏ quay trở lại biệt thự

Giai gia.

Nhiếp Tần Duật làm sao không rõ, Giai Mễ chính xác đang hợp tác với lão già Giai Ung, hòng muốn thực hiện phủ đầu. Suy nghĩ trong đầu Nhiếp Tần Duật hiện tại có phần loạn lên, bởi lẽ hắn không biết việc thương hại cho vật giao dịch kia là đúng hay sai. (1)

Mộ Kình Triệt nhận thấy Nhiếp Tần Duật im lặng, hắn tiếp tục lên tiếng trêu đùa, như thể nhìn thấu tâm tư của

Nhiếp Tần Duật.

"Sao nào, không phải trực tiếp gi.ết rồi hỏa thiêu xác, chẳng lẽ cậu lại nổi lên tà ý với vật nhỏ kia?"



Nghe đến đây, Nhiếp Tần Duật ngay lập tức cau mày phản bác.

"Trước giờ tôi không hề đặt nặng bất kỳ kẻ nào! Căn bản đều là món đồ, sử dụng thì tiếp tục không thì trực tiếp vò nát."

Mộ Kình Triệt nhận thấy sau câu trêu chọc của mình, Nhiếp Tần Duật khôi phục bản tính, hắn hơi nheo mắt, rít một hơi thuốc, nụ cười mang theo ý vị thâm sâu.

"Ô, ra là vậy!"

Nhiếp Tần Duật trông nụ cười của Mộ Kình Triệt như thể trêu chọc bắt bài hắn, hắn hiển nhiên không phục lập tức lên tiếng hỏi lại.

"Nếu là cậu bị lừa dối qua mặt, cậu sẽ làm gì với vật nhỏ đó?"

"Không khác cậu là mấy, giết chết bằng cách băm thành trăm mảnh!"

Mộ Kình Triệt thản nhiên lên tiếng, ngữ điệu vô cùng lạnh nhạt.

Nói là vậy, nhưng đến hiện tại, kẻ lừa gạt nhỏ rời đi hai năm trước vẫn không ngừng quấy nhiễu tâm tư của hắn mỗi đêm. Hắn không rõ, loại cảm xúc này liệu gọi là hận vì bị lừa gạt đến mức không thể quên được. Hận một kẻ ngay cả mặt mũi vẫn chưa được nhìn thấy.

Nếu gặp lại, Mộ Kình Triệt chắc chắn sẽ cho kẻ lừa gạt nhỏ đó nếm đủ đau đớn.

Trong một suy nghĩ khác lóe lên.

Nếu như không thể gặp lại, Mộ Kình Triệt hắn nghĩ cũng không dám nghĩ nữa, hàng loạt cảm xúc dâng tràn lên, mặt biển vốn yên ả lần nữa dậy sóng. Trái tim hắn như thể bị thắt lại.

Tuyệt đối phải gặp lại!

Nhận thấy bản thân chính mình vì một câu nói của Nhiếp Tần Duật mà liên tưởng đến đối phương, Mộ Kinh Triệt nhíu mày, hắn không hài lòng về bản thân một chút nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.