Trời vừa sáng, chiếc xe hơi sang trọng của Nhiếp Tần Duật đã sớm rời đi. Cổng lớn hiên ngang mở ra, hàng loạt vệ sĩ nghiêm ngặt cúi đầu thành một hàng dài.
Trên những ngọn cỏ xung quanh biệt thự đã bắt đầu nhiễm sương sớm, làn sương mờ không quá dày, không khí mang theo sự se lạnh, thời tiết bước qua mùa đông.
Giai Mễ từ sáng sớm đã vội vàng theo dàn người hầu, tiến hành cầm lấy tấm thẻ thông hành. Dễ dàng vượt qua kiểm duyệt mà rời khỏi tòa thành Ngự Viên.
Thời điểm khi Giai Mễ rời khỏi, dàn vệ sĩ lập tức gửi toàn bộ tin nhắn báo cáo qua bên phía Nhiếp Tần Duật.
Thoát khỏi tòa thành Ngự Viên, Giai Mễ vội vàng trở về biệt thự Giai gia. Sau đoạn tin nhắn đêm qua khi cô đọc, cảm nhận cơn tức giận của lão già Giai Ung khiến cô lần này cũng không tránh được khỏi sự hoảng loạn.
Giai Mễ rõ một điều, lão già Giai Ung cho dù có tức giận vì cô chưa thể thực hiện giao dịch, nhưng lão ta cũng không dám làm cô bị thương, bởi cô vốn vẫn còn là người của Nhiếp Tần Duật.
Giai Mễ bước vào biệt thự, đám người hầu nhìn cô nét mặt chẳng có bao nhiêu sự tôn trọng.
Phía bên trong, lão già Giai Ung vẫn chưa thoát được cơn nghiện rượu, bộ dạng say mèm. Thời gian gần đây hoạt động thương trường bị giới hạn, hắn hiển nhiên không thể làm gì, cho dù thực hiện giao dịch cấm cũng đều qua cái ánh nhìn gắt gao của bộ kiểm duyệt.
Hiện giờ tập đoàn Nhiếp thị bành trướng địa bàn đến mức độ khủng khiếp như thế, Giai Ung có muốn trở tay cũng không kịp. Mọi sự đều dựa vào chính đứa con gái của ông ta.
Giai Mễ tìm đến căn phòng quen thuộc, Giai Ung nhìn cô, ánh mắt ông ta hằn rõ sự tức giận, lập tức gằn giọng lên tiếng mang theo men say của rượu, mùi khắp căn phòng vô cùng khó ngửi.
"Mỗi một nhiệm vụ tao giao cho mày lại kéo dài hơn một tháng trời, chỉ đơn thuần ngủ với tên họ Nhiếp kia lại khó khăn với mày như thế?"
Giai Mễ ngẩng ánh mắt đáng thương nhìn ông ta, thấy sự tức giận cô vội vàng cụp mắt xuống.
Bộ dạng ngu ngốc này căn bản khiến Giai Ung chướng mắt vô cùng.
"Mày xem đi, thế lực Nhiếp gia vốn không đơn thuần. Tao nuôi mày mười năm, một chữ hiếu mày chẳng lẽ lại không thể trả?"
Khi nói câu này, ánh mắt Giai Mễ hiện lên sự khinh bỉ không cách nào che giấu. Nuôi của ông ta là dùng đòn roi đe dọa, nuôi của ông ta là đem cô bán cho kẻ khác,
Nói xong câu, Giai Ung ném đến một xấp giấy lớn nhỏ.
Toàn bộ đều là các bài báo lớn nhỏ tung hô giới thương trường, gia thế lớn mạnh của Nhiếp thị. Hơn phân nửa thị trường kinh doanh toàn bộ đều bị Nhiếp Tần Duật thu mua đem về làm cổ phần của riêng hắn mà gầy dựng.
Giai Mễ vốn không hề biết đến gia thế của Nhiếp Tần Duật, chí ít cô nghĩ rằng, Giai Ung sợ hãi lão ta, cô có thể dễ dàng dựa vào hắn.
Thế nhưng trọng điểm vốn không phải là vấn đề đó.
Giai Ung chỉ thẳng vào mặt báo, hình ảnh Nhiếp Tần Duật phong thái uy nghiêm cao quý hiện diện, bên cạnh là một nữ minh tinh nước ngoài nổi tiếng, hai người bên cạnh đều thần thái ngút ngàn, thu hút không ít sự tranh
luan va to mo.
Giai Ung gắt lên một tiếng, gương mặt già nua vô cùng bực bội. Hàng loạt câu chất vấn cứ thế dồn dập.
Sức chịu đựng của ông ta căn bản có giới hạn.
"Tần Duật không thiếu nhất chính là nữ nhân, mày còn muốn ngu ngốc như thế đến bao giờ? Bây giờ hắn không chạm vào mày, tương lai còn có thể có khả năng hay sao?"
Giai Mễ cắn cánh môi, khẽ cúi thấp đầu vô cùng ngoan ngoãn mà làm động tác tay.
"Nhiếp tiên sinh chê những vết thương trên người con, ngài ấy muốn đợi lành lặn mới có thể phục vụ."
Giai Ung nghe vậy tức giận mà dậm chân, ông ta tự trách ngược bản thân mình. Đều do ông ta không kiểm được cơn tức mà dùng đòn roi đe dọa.
Thế nhưng sự tình vốn không đơn giản như thế.
Giai Ung sai dặn Giai Mễ đến, vốn đều là chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.
"Cầm lấy." Ông ta dúi vào tay Giai Mễ một gói bột nhỏ, Giai Mễ không hiểu ý mà nhìn ông ta.
"Thuốc gợi dục."
Giai Ung thản nhiên lên tiếng.
Tình trường ông ta vốn cũng tệ hại, những loại thuốc này căn bản không hề thiếu gì. Hiện giờ con đường bí bách, ông ta chỉ còn cách duy nhất này.
Loại giao dịch này nhất định phải làm cho bằng được. Nếu không thì không khác gì mọi công sức của ông ta gầy dựng đều đổ sông đổ bể.
Giai Mễ cau mày, bàn tay siết lấy gói bột, nét mặt rõ ràng không cam tâm.
"Tao nói rồi, đêm nay mày sử dụng loại thuốc này, tốt nhất nên hầu hạ hắn ta cho bằng được!"
Giai Ung một lần nữa nhấn mạnh, nét mặt hằn học rõ ràng.
"Nếu đêm nay không thể, tao cho mày một tuần, đừng làm phí thời gian của tao! Bằng mọi giá trèo lên giường của tên họ Nhiếp đó!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]