Đêm tối tòa thành Ngự Viên, ánh trăng treo vằng vặc trên nền trời. Gió gợn từng đợt, tiếng lá cây xào xạo cả một khu. Từng hàng cây lá sớm úa tàn già cỗi rụng rơi như thể trở về cội nguồn, báo hiệu thời khắc sắp chuyển sang đông. Tiết trời trở nên se lạnh.
Căn phòng làm việc của Nhiếp Tần Duật vốn là nơi nghiêm ngặt không phải bất kỳ ai muốn đều có thể. Bởi tất cả kẻ hầu đều biết điều mà không dám tự ý lui tới.
Cho dù nơi đây không khóa cửa nhưng vốn không hề đơn giản như vẻ ngoài. Bên trong căn phòng đều có thiết bị quay lại mọi thứ. Kể cả mọi hành động lén lút của Giai Mễ ban nãy.
Cấu trúc căn phòng giống hệt như bản tính của chủ nhân sở hữu. Nơi đây gam màu chủ đạo chỉ vỏn vẹn hai màu trắng đen, bày trí mọi thiết bị thoạt nhìn đơn giản nhưng đều là tân tiến hiện đại nhất. Hàng loạt tủ sách đều được lựa chọn bằng loại gỗ sang trọng xa xỉ, điêu khắc họa tiết tinh xảo.
Lúc Nhiếp Tần Duật quay trở lại phòng, tầm mắt nhìn xuống đống tư liệu có phần lộn xộn trên kệ sách do ban nãy
Giai Mễ chạm đến, ánh mắt hắn lạnh hẳn, chẳng hề nhìn thấy bất kỳ một độ ấm nào.
Tư liệu về việc các dự án hợp tác của Giai thị bị loạn lên tứ tung. Một số ít vẫn còn đợi phê duyệt từ hắn, nhưng sớm đã bị hắn đem vào quên lãng, hay nói cách khác là cố tình.
Thứ Nhiếp Tần Duật hắn không thích, trước giờ không một kẻ nào dám chạm tay vào.
Nhiếp Tần Duật chỉ nhìn sơ qua cũng rõ một điều, Giai Mễ là con gái Giai Ung, hiển nhiên cô sẽ giúp cha của mình.
Với một người con gái vô dụng như Giai Mễ, thực chất Nhiếp Tần Duật không hề cảm nhận được sức ép. Chẳng qua hắn muốn xem thử cô diễn trò gì trước mặt hắn.
Trong mắt Nhiếp Tần Duật, đây là một trò chơi, vừa vặn thay Giai Mễ chính là quân cờ nhỏ, mỗi bước đi của cô vốn nằm trong sự biết trước của hắn.
Ly sữa đặt trên bàn vẫn còn nằm yên, tờ giấy cùng hàng chữ của Giai Mễ gọn một góc.
Mỗi lần giao tiếp, Giai Mễ muốn hắn hiểu đều viết ra tờ giấy nhỏ. Giống như lần trước xuất hiện tại phòng làm việc, vài mẩu giấy của cô lúc trước vẫn còn trên bàn. Về sau đều bị hắn ném hết.
Nhưng lần này, chẳng hiểu kẻ nào sai khiến, Nhiếp Tần Duật kẹp gọn từ giấy vào một tệp tư liệu nhỏ. Ly sữa đặt trên bàn, hắn ngửi thử, rồi cầm lấy uống thử.
Nhiếp Tần Duật không thích nghi vị ngọt, thử được một ngụm liền trực tiếp đem đổ đi.
Chẳng qua tự đánh lừa bản thân hắn không nên có những hành động như thế này.
Lúc quay trở lại phòng ngủ để nghỉ ngơi, thời điểm đã rơi vào khoảng hai giờ sáng.
Điện thoại Nhiếp Tần Duật sáng đèn liên tục, lúc cầm lên lại phát hiện cuộc gọi từ thân mẫu Victoria Alexandra Windsor.
Thân mẫu của Nhiếp Tần Duật vốn xuất thân từ giới thượng lưu thành phố Thiềm Sá, nổi tiếng bởi khí chất cao quý và địa vị danh giá. Sau khi kết hôn với cha hắn Edward Augustus, người mang danh phận đại hoàng tử và là người thừa kế ngai vàng của Vương quốc Anh, bà đã trở thành hoàng hậu, góp phần củng cố quyền uy của gia tộc hoàng gia.
Ngay từ khi chào đời, Nhiếp Tần Duật đã mang trong mình dòng máu phượng hoàng kiêu hãnh, biểu tượng của quyền lực và sự cao quý. Được định sẵn trách nhiệm là người kế vị ngai vàng, thực hiện nối nghiệp, dạy dỗ bồi dưỡng như người kế thừa gia tộc đời thứ 15 của vương quốc Anh, Nhiếp Tần Duật vốn không cần phải quan tâm đến cảm xúc của kẻ khác, chỉ cần bản thân đưa ra lợi quyết định chính xác đạt được.
Giọng nói thân mẫu Alexandra Windsor vang lên qua điện thoại, giọng nói đầy quyền lực của một người vị Hoàng Hậu đương thời.
"Tần Duật, dạo gần đây công việc của con bận rộn mẹ đều biết một phần, con xem cuối năm này sắp xếp trở về
Hoàng Gia thực hiện buổi lễ mừng sinh nhật thọ của ông nội."
Nhiếp Tần Duật đưa tay xoa mi tâm, trạng thái có phần mệt mỏi rõ rệt. Từ lúc thực hiện mở rộng địa bàn, thân mẫu của hắn là người đưa ra nhiều ý kiến trái chiều nhất. giờ gọi đến tâm ý như nào hắn phần làm con há có thể không hiểu.
"Mẹ, sinh nhật của ông nội con biết ngày về. Mục đích của cuộc điện thoại này là gì, con nghĩ mẹ nên bước vào vấn đề chính!"
"Con xem nếu được thì sắp xếp trong tháng về, đại tiểu thư Sebastian Amelia, cháu gái của ngài công tước Se-bastian Archibald có ý với con đó."
"Y của mẹ chính là muốn con gặp người phụ nữ đó?" trong giọng nói của hắn thoáng hiện ý chế nhạo rõ rệt.
Thân mẫu của Nhiếp Tần Duật tiếp tục lên tiếng, ngữ điệu lần nữa nhấn mạnh
"Tần Duật, con chơi đùa hay lên giường với loại phụ nữ nào mẹ cũng đều không quan tâm. Nhưng con nên nhớ rằng con là người kế thừa ngôi vị nguyên thủ quốc gia của gia tộc đời thứ 15 trong tương lai. Người con cần kết hôn là một người ngang ngửa về mặt quyền thế và địa vị. Cho dù bận rộn cỡ nào, ngày sinh nhật của ông nội cũng cần phải trở về cho mẹ. Gặp gỡ đại tiểu thư Amelia chính là điều cần thiết!"
Lại là một lời đe dọa và nhắc nhở từ mẹ hắn.
Nhiếp Tần Duật gương mặt hắn tối sầm. Cuộc đời của hắn đều do hắn tự quyết, cho dù hiện tại bản tính của người đàn ông có phần ngang ngược, để làm hài lòng thân mẫu của hắn, Nhiếp Tần Duật vẫn theo nguyên tắc bậc làm con hậu bối đáp lại một câu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]