🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Giai Mễ cảm nhận bàn tay Nhiếp Tần Duật đặt lên lưng mình, không hiểu lý do gì khiến hắn trở nên tức giận, chỉ cần ngồi bên cạnh cũng cảm nhận được sự nguy hiểm từ hắn mang đến.

Muốn trốn thoát cũng không thể, Giai Mễ suy nghĩ cố gắng làm giảm cơn tức giận của hắn.

"Nói tôi nghe, tại sao không bôi thuốc, có phải em không muốn lành vết sẹo để hầu hạ tôi?"

Giai Mễ vừa ngẩng đầu, đã rơi vào ánh mắt kiêu ngạo màu hổ phách của người đàn ông, đem toàn bộ tâm trí cô mỗi lúc càng hao mòn hẳn.

Cô vung tay, môi nhỏ khẽ há muốn nói gì đó. Cuối cùng kịp dừng lại, Nhiếp Tần Duật không hiểu ngôn ngữ ký hiệu của cô.

Nhiếp Tần Duật nheo mắt lại đầy sát khí, cái loại rào cản ngôn ngữ giao tiếp này khiến hắn mỗi lúc một phát bực.

Lúc trước Nhiếp Tần Duật phát bực bởi vì cô không thể nói, nhưng lần này, hắn phát bực bởi vì bản thân không thể hiểu những gì cô nói. Chính hắn cũng không tài nào hiểu rõ được bản thân.

Giai Mễ vớ lấy tấm giấy trên bàn, cầm cây bút viết từng dòng chữ nhanh lại nắn nót.

"Tôi chỉ muốn ngài bôi thuốc cho tôi."

Cô biết bản thân tự đưa mình vào hố, nhưng ngoài cách này hiệu quả có thể thoát khỏi sự nghi ngờ của hắn, ngoài ra không còn cách nào khác để bao biện.

Một dòng chữ, lại khiến trong lòng Nhiếp Tần Duật dâng lên cảm giác khác lạ mà hắn không tài nào lý giải được.

Nội tâm dấy lên từng đợt sóng, tất cả đều bị biểu cảm lạnh nhạt của hắn che lấp.

Đây vừa vặn là lý do hoàn hảo để bao biện cho việc Giai Mễ không bôi thuốc. Cô muốn Nhiếp Tần Duật bôi thuốc, nếu không phải là hắn sẽ không bôi.

Nhiếp Tần Duật làm sao có thể không hiểu ý tứ.

Rất lâu sau, Nhiếp Tần Duật khẽ kéo cao khóe môi, đôi mắt rất nhanh hiện lên ý cười rồi lại biến mất.

Hắn vậy mà lại tin vào mấy cái lý do vớ vẩn cô dựng nên.



"Y em là không phải tôi bôi thuốc, em sẽ không muốn bôi đúng không?"

Giai Mễ tròn xoe đôi mắt nhìn hắn, lập tức gật đầu khẳng định.

Cái bộ dáng yêu nghiệt như tiểu yêu tinh mê hoặc người khác này, mấy ai có thể mà chịu được.

"Được, tôi bôi thuốc cho em."

Nhiếp Tần Duật chỉ có thể chấp thuận, chính mình cũng không hiểu tại sao vì yêu cầu của cô mà hạ thấp bản thân.

Lúc trở về phòng bôi thuốc cho Giai Mễ, nét mặt Nhiếp Tần Duật nhìn chẳng mấy vui vẻ. Bởi hộp thuốc hắn đưa đến, căn bản vẫn còn nguyên.

Giai Mễ cắn cắn môi nhìn hắn, nhận ra được gương mặt hắn cứng đờ, vài giây sau đã đối mắt với cô bằng ánh mắt hằn học không mấy vui vẻ.

"Giỏi lắm, một chút cũng không đụng, đừng cho rằng tôi không biết!"

Giai Mễ bị hắn phát hiện tận mắt, trăm cái miệng cũng không tài nào giải thích. Cô như con mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm trên giường, để mặc hắn bôi thuốc, lớp váy cởi ra, một tấm chăn mềm vắt ngang lên cơ thể.

Lực tay Nhiếp Tần Duật vừa đủ, không quá mạnh, bôi thuốc rất nhanh liền kết thúc.

Giai Mễ nhắm chặt mặt lại. Đến lúc bôi xong, những tưởng Nhiếp Tần Duật sẽ rời đi, kết quả liền bị người đàn ông kéo gọn thân thế nhỏ ngồi vào trong lòng hắn, thế nhưng mọi hành động đều cẩn thận không đụng vào vết thương.

Lúc kéo, tấm chăn sắp rớt ra, Giai Mễ hoảng loạn cầm lấy tấm chăn ôm quấn lấy cơ thể.

Nhiếp Tần Duật nhìn thân thể mềm mại, ngoại trừ vài vết sẹo xấu xí, tất cả những gì của cô đều rất mê người.

Hắn cẩn trọng lên tiếng, giọng nói còn nhận ra sự trách cứ.

"Không cảm ơn tôi sao?"

Giai Mễ nhìn hắn, cô nhất thời không biết làm gì. Bàn tay đan lại làm ra hai chữ cảm ơn.

Nhiếp Tần Duật cau mày, hiển nhiên mấy chữ không vui viết rõ trên mặt. Tầm mắt nhìn về hướng người con gái giả ngơ này.



"Gần mười hai giờ khuya, đáng lẽ thời điểm này tôi trở về nghỉ ngơi. Kết quả lại phải ở đây bôi thuốc cho em. Đây có thật sự là một lời cảm ơn hay không?"

Giai Mễ mấp máy môi muốn nói gì đó, đầu lưỡi đỏ hồng ẩn hiện sau đôi môi căng bóng, ánh mắt hắn như thể bị đốt cháy.

Cô chưa kịp lên tiếng, đôi môi đã bị hắn chiếm trọn, cảm tưởng như thể muốn nuốt lấy.

Lúc buông ra, gò má Giai Mễ đã ửng đỏ cả lên, ánh mắt nhíu lại mà nhìn hắn. Lập tức vung tay muốn đẩy hắn ra.

Nhiếp Tần Duật bật cười thành tiếng.

"Em là người đầu tiên dám đẩy tôi."

Nói rồi, bàn tay còn đưa lên chạm vào gò má mà miết nhẹ lấy, xúc cảm từ làn da của cô mềm mại khiến hắn sinh ra lưu luyến, không thể kìm lòng mà cúi xuống đặt lên gò má nụ hôn nhẹ.

Nói là hôn, thực chất là cắn, răng hắn miết lên má cô cảm giác hơi đau.

Nhiếp Tần Duật tiếp tục nói.

"Còn là người đầu tiên bày ra trạng thái giận dỗi trước mặt tôi."

Lúc buông ra, gò má Giai Mễ ửng đỏ lên, còn ánh nước của hắn đọng lại nơi gò má.

Giai Mễ sợ hắn làm ra hành động gì quá khích, lần này chỉ dám ngồi im, thở hồng hộc, đôi môi bị hắn dày vò mà đỏ lên.

Nhiếp Tần Duật nhìn cô nhát như thỏ đế, sau cùng không tiếp tục dây dưa nữa.

Trước đây, nữ nhân bên cạnh hắn đều được đối lại lợi ích. Bên cạnh hắn một lần, lợi ích trao đổi vốn không hề thấp gì.

Hơn thế, mỗi lần hắn vung tay ném tiền, bọn họ đều không tiếc điều làm hắn hài lòng để mà phục vụ. Chẳng có một ai cả gan khiến hắn phật lòng, càng không dám mà giận dỗi hắn.

Giai Mễ rốt cuộc cũng đang dần thay đổi cái suy nghĩ về nữ nhân trong đầu hắn. Ít ra cô thật sự không hề vô vị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.