"Nửa đêm không ngủ lại đến tìm tôi, em đây là nôn nóng muốn được phục vụ tôi đúng không?"
Giọng nói Nhiếp Tần Duật vang lên, âm điệu trầm thấp lại từ tính đến mê người, hơi thở nóng rẫy của hắn lướt qua vành tai khiến Giai Mễ khó mà hoàn hồn.
Nhiếp Tần Duật ra lệnh trợ lý bật đèn lên. Khi này hắn mới có thể trông rõ cô hơn.
Giai Mễ đơn thuần mặc chiếc váy ngủ màu trắng, thân hình mảnh mai nhỏ nhắn được họa rõ qua chiếc váy, cô vội vàng lắc đầu, muốn lùi người ra sau mà vùng vẫy.
Thế nhưng càng vùng vẫy càng bị giữ lại, cô bị áp vào lồng ngực và vòng tay rắn chắc của hắn không tài nào thoát ra được.
Nhiếp Tần Duật tiếp tục nói, câu nói tiếp theo vừa cất lên khiến cô không dám làm loạn nữa.
"Nếu không phải đến vì nôn nóng phục vụ tôi, vậy tôi có thể xem như em mang theo mục đích nào khác mà đến đây không? Là lén lút đến phòng tôi làm việc gì đó."
Người đàn ông nói, tầm mắt nhìn xuống Giai Mễ sau câu nói liền đứng lặng người, khóe môi kiêu ngạo của hắn trong vô thức khẽ kéo cao.
Hai tuần để giải quyết khó khăn chính Nhiếp Tần Duật hắn mà buông lỏng Giai Mễ, không đồng nghĩa với việc cô làm gì hắn lại không thể biết.
Chỉ là hắn muốn xem thử, cô gái nhỏ này sẽ biểu hiện như thế nào với hắn.
Nhiếp Tần Duật xoay người, ép cô đối diện với tầm mắt hắn.
Giai Mễ không thể kháng cự, chỉ có thể vô lực quay lại nhìn hắn, mắt đối mắt.
Trợ lý Phi đứng bên cạnh, lúc này đang nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt chẳng có mấy thiện cảm.
Thế nhưng cậu ta biết điều, lập tức lùi dần ra khỏi phòng.
Căn phòng rộng rãi giờ chỉ còn hai người. Bí bách đến lạ.
"Nói tôi nghe xem, em đến phòng tôi nửa đêm là vì điều gì?"
Nhiếp Tần Duật rất cao hứng muốn trêu đùa.
Bởi lẽ hai tuần vừa qua bận rộn khiến hắn không có thời gian ngó ngàng, vừa vặn con mồi tự dâng đến cửa nửa đêm, làm sao có thể để dễ dàng mà rời đi.
Trước giờ người làm trái ý hắn, hình phạt vốn cũng không hề nhỏ nhẹ gì. Thế nhưng lần này vật giao dịch hắn tưởng như vô hại mà đem về, thực chất lại không như trong suy nghĩ của hắn.
Giai Mễ lúng túng nhìn hắn, lập tức chỉ về ly sữa được đặt trên bàn đã được cô chuẩn bị từ trước để đề phòng cho những trường hợp như thế này.
"Đem sữa đến cho tôi?"
Nhiếp Tần Duật buông tha cho cô, ánh mắt nhàn nhạt nhìn vào ly sữa.
Tình huống giải thích khó xử đều bị bao biện bởi một ly sữa nhỏ này, khiến kẻ khác nghi hoặc cũng không tài nào mà trách tội.
Chết tiệt, lại là ánh mắt đáng thương như con nai đến mức động lòng người, khiến kẻ khác mất phòng bị không n trach phant!
Người con gái này nhìn đơn thuần nhưng thực chất lại rất mưu mô
Nhiếp Tần Duật buông cô ra, tiến từng bước lại ly sữa đặt trên bàn làm việc xem xét. Ngay lập tức Giai Mễ không do dự muốn xoay người rời đi.
Nhưng vừa đi được vài bước, Nhiếp Tần Duật liền cao giọng mà lên tiếng đe dọa.
"Quay lại đây."
Giai Mễ nghe gọi, cũng chỉ có thể miễn cưỡng quay lại nhìn hắn, gương mặt nhìn ra sự không tình nguyện.
Chỉ thấy Nhiếp Tần Duật ngoắc tay, dáng vẻ ra lệnh.
Giai Mễ tiến từng bước lại gần, ngay lập tức bị người đàn ông kéo ngồi xuống vào lòng.
Nhiếp Tần Duật ôm cô, đầu gục trên bả vai nhỏ, chậm rãi hưởng thụ cơ thể mềm mại thơm ngát.
Cũng rất lâu hắn vẫn chưa có ý định tìm kiếm tình nhân, dạo gần đây tiếp xúc cơ thể Giai Mễ, khó mà tránh khỏi phản ứng sinh lý thường thấy của một người đàn ông.
Nhiếp Tần Duật cảm nhận cơ thể mềm mại trong lòng vô cùng thoải mái. Trái ngược gương mặt Giai Mễ hiển thị rõ khó chịu.
Không lâu sau phát hiện ra điều bất thường, gương mặt hắn trông rất khó coi, giọng nói vang lên đầy sự tức giận.
"Không bôi thuốc tôi đem đến sao?"
Giai Mễ cắn môi, không nghĩ đến trường hợp Nhiếp Tần Duật kiểm tra chính mình kĩ như thế.
Trong lúc cô muốn vùng vẫy đã bị hắn giữ lấy, một tay ôm gọn ngay eo nhỏ kéo vào lồng ngực rắn chắc, chầm chậm cởi nút khoá kéo từ phía sau lưng của chiếc váy ra.
Ánh mắt Nhiếp Tần Duật tối sầm lại, cho dù hắn không phải một bác sĩ xem xét kĩ càng, nhưng hơn hai tuần, loại thuốc hắn đưa đến cũng là tốt nhất, không có lý do gì đến hiện tại vết sẹo vẫn không biến chuyển như thế.
Giọng Nhiếp Tần Duật dần trở nên lạnh lẽo, rõ ràng có thể nhận thấy sự không vui trong câu từ của hắn.
"Em đây là đang muốn chống đối lại tôi đúng không? Tại sao không bôi thuốc?"
Bàn tay thô ráp của người đàn ông áp lên tấm lưng cô, chầm chậm vuốt ve từng lớp da.
Nhiếp Tần Duật hắn phá lệ đem về một kẻ bị thương để làm giao dịch, lại còn lấn lướt bước qua giới hạn mà bôi thuốc, chủ động chăm sóc vết thương cho một người con gái. Trái ngược lại, người con gái này thật không biết điều khi muốn làm trái ý hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]