Tòa thành Ngự Viên hơn hai tuần liền không có chủ nhân.
Sau lần Nhiếp Tần Duật đột ngột đến phòng Giai Mễ nửa đêm, cô vốn cho rằng việc mình lén ra ngoài bị phát hiện mới lọt vào tầm ngắm của hắn, bản thân sợ hãi không thôi.
Những bộ đồ người hầu cô lén giấu đều đem trả lại, kể cả điện thoại và một vài vật dụng cá nhân cũng bị đổi chỗ để mà giấu.
Thế nhưng sau ngày hôm đó, tòa thành Ngự Viên mọi thứ vẫn duy trì theo sự trật tự. Giai Mễ để ý đến tần suất người người ra vào, tất cả vẫn như bình thường không thay đổi.
Lúc này đây, cô mới dám buông lỏng sự đề phòng xuống.
Nhiếp Tần Duật không xuất hiện tại tòa thành Ngự Viên, khoảng thời gian này khuất bóng hắn.
Người hầu vẫn đưa thuốc trị sẹo là loại tốt nhất, căn dặn cô tự chăm sóc. Thế nhưng Giai Mễ dù có cầm đến cũng không hề sử dụng.
Nhiếp Tần Duật thích sự hoàn mỹ để cô thực hiện giao dịch phục vụ hắn, cô thà rằng để chính mình trở nên xấu xí hơn. Chỉ cần hắn không hài lòng về cô, cô mới có khả năng thoát thân. Huống hồ chi cô cũng chỉ là vật giao dịch nhỏ hắn đem về, số lần đến phòng cô của hắn cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, sớm hay muộn hắn cũng sẽ đem cô vứt xó đi.
Vứt đi không khải là chuyện gì tệ hại, chỉ cần Nhiếp Tần Duật không đem cô trả về lão già Giai Ung là được. Cô không muốn một lần nữa quay trở lại cái lồng giam vô hạn.
Việc xảy ra bên ngoài thành phố lớn, Giai Mễ vốn không hề hay biết một thứ gì.
Hơn mười một giờ khuya.
Giai Mễ lén lút lấy trong chiếc hộp nhỏ một chiếc điện thoại, nó bị giấu gọn kĩ càng sau đống đồ dày cộp.
Bởi vốn để tránh sự nghi hoặc từ hướng người hầu và ánh mắt săm soi của kẻ khác, cô vốn đã giấu rất kỹ.
Vừa bật nguồn chiếc điện thoại, hàng loạt tin nhắn gửi đến từ lão già Giai Ung hiện lên. Những dòng tin nhắn hối thúc cô, cho dù chỉ là đọc cũng rõ một điều ông ta rất tức giận.
[Giai Mễ, khi nào mày mới thực hiện giao dịch với Nhiếp tiên sinh để tao thoát khỏi cái cảnh bị hạn chế này?)
(Tao nuôi mày mười năm qua không phải để mày làm một cái công cụ vô dụng, mày hiểu rõ chưa?)
[Nhiếp tiên sinh không thiếu tình nhân, đến lúc hắn ta chán mày, lúc đó chỉ sợ cái mạng của mày và của tao cả hai đều không giữ được. Đừng nói đến việc mà tồn tại!]
(Đã kéo dài hơn một tháng rồi, mày bị câm chứ không phải là phế vật.)
Đều là lời gửi đi không có hồi âm.
Giai Mễ cắn cắn cánh môi, ánh mắt ánh lên sự ảm đạm, sâu thẳm đáy mắt hiện lên sự thù hận đến tột cùng không thể giải thoát được.
Thế nhưng trái ngược, Giai Mễ lại gõ những dòng tin nhắn vô cùng lễ phép.
[Cha yên tâm, con sẽ sớm thực hiện giao dịch. Vết thương cũng đã sắp khỏi rồi.]
Có vẻ như lão già Giai Ung rất vội vàng, ngay khi Giai Mễ vừa gửi tin nhắn, ông ta lập tức gõ rồi gửi đi.
(Tao không muốn đợi, ngày mai kiếm cách trở về lại biệt thự gặp tao!]
Giai Mễ chần chừ một lúc lâu liền gõ tiếp một chữ.
(Vâng.)
Tắt vội điện thoại lần nữa cô liền cất đi.
Giai Mễ đi chân trần trên nền sàn nhà lạnh lẽo, bước từng bước xuống phòng ăn.
Hiện giờ tòa thành Ngự Viên yên ắng, bên trong không treo lấy một ánh đèn, ngoài hành lang họa may thắp lên những ánh đèn nhỏ để rọi đường đi.
Không lâu sau, Giai Mễ cầm trên tay một ly sữa nhỏ, bước lên căn phòng làm việc của Nhiếp Tần Duật.
Không ngoài dự đoán, nơi đây không hề khóa cửa.
Nhiếp Tần Duật vốn cũng không hề trở về hai tuần liền, Giai Mễ không đắn đo gì mà cẩn thận bước vào phía trong.
Cô đặt ly sữa lên bàn, tìm đến những kệ sách, chiếc tủ nhỏ, mọi ngóc ngách, nơi chứa đựng tư liệu làm việc của
Nhiếp Tần Duật.
Trước đây, đêm nào Giai Mễ cũng lén lút đến phòng làm việc của Nhiếp Tần Duật nửa đêm khi hắn trở về. Lúc đó hắn không hề ngủ, miệt mài tập trung làm việc, vì vậy mà xem nhẹ sự hiện diện của co.
Một lý do khiến Giai Mễ vẫn cố chấp ở lại nơi đây đều là vì, cô muốn tự tay khiến lão già Giai Ung phải mất đi tất cả.
Trong đầu, hàng loạt kế hoạch sớm đã vẽ sẵn ra chỉ đợi thực hiện.
Giai Mễ không thể làm gì lão già Giai Ung, vì vậy cô cần phải mượn tay Nhiếp Tần Duật. Chỉ khi đó, ông ta mới có thể thân bại danh liệt. (1
Thế nhưng, trong lúc Giai Mễ loay hoay, bên phía ngoài cửa lại vang lên tiếng vặn tay nắm cửa.
Giai Mễ lặng người, vốn cho rằng bản thân sắp thất thân bị lộ tẩy. Bàn tay nhét vội đống giấy tờ vào trong tủ, bước lùi muốn thoát khỏi.
Kết quả, chưa kịp quay đầu đã bị một bóng dáng cao lớn ôm chầm lấy, mùi hương nước hoa tinh tế lại xa xỉ thoang thoảng hương gỗ trầm thoảng qua.
"Nửa đêm không ngủ lại đến tìm tôi, em đây là nôn nóng muốn sớm được phục vụ tôi đúng không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]