Sau câu nói lẫn hành động mờ ám của Nhiếp Tần Duật, Giai Mễ lập tức căng thẳng. Cô vội vàng rụt bàn tay lại.
Nhiếp Tần Duật ban đầu có buông lỏng khiến Giai Mễ ngây thơ ngỡ rằng đã thoát, kết quả vài giây sau liền bị người đàn ông nắm lấy cổ tay, đem ụp cơ thể nhỏ nằm xuống tấm nệm. Phần thân trần trụi ép vào lớp chăn mềm mại, vùng lưng hở cứ thế lọt vào ánh mắt Nhiếp Tần Duật.
Cho dù hiện tại trong phòng không có đèn, nhưng rõ ràng Giai Mễ vẫn cảm nhận được cái ánh mắt rực lửa như loài mãnh thú trong màn đêm kia nhìn chằm chằm vào mình, dần dần giam cô vào cái lồng chẳng tài nào thoát được.
Thật ra Giai Mễ nghĩ rằng, Nhiếp Tần Duật sẽ không đặt tâm trạng của hắn ở cô quá nhiều, bởi vùng lưng đầy vết sẹo xấu xí, điều này sẽ khiến hắn mất hứng.
Chẳng qua bây giờ Giai Mễ là người của hắn, hắn muốn chơi đùa với cô một chút.
Duy một vấn đề Giai Mễ không hiểu, Nhiếp Tần Duật rõ ràng ban nãy đã có hứng thú với vị tiểu thư họ Cận trên du thuyền kia, không lý do nào lần nữa quay lại kiếm cô. Người đàn ông này, chẳng lẽ tinh lực lại nhiều đến thế?
Cơ thế cô bị ép xuống nệm, lớp chăn mềm mại vắt ngang qua người, chỉ để lộ vùng lưng mảnh mai.
Bàn tay Nhiếp Tần Duật vuốt ve các vết thương phía sau lưng, đến tận bây giờ, vết thương đã bong ra, chỉ còn lại các vết sẹo lồi lõm, ánh mắt hắn hiện lên các tia phức tạp, chẳng thể nhìn rõ được suy nghĩ.
Nhiếp Tần Duật hạ thấp người, thân người phủ lớp áo vest sang trọng chạm lên làn da trần trụi đầy vết sẹo của cô, một tay nâng cằm nhỏ, nghiêng tầm mắt cô đối diện với tầm mắt hắn.
Đôi mắt ngây thơ vẫn cứ rớm lệ đáng thương, môi nhỏ bóng rẫy mềm mại, sóng mũi xinh xắn, lúc này đỏ lên giống hệt bị hắn bắt nạt.
"Ngoan nào, tôi vẫn chưa làm gì quá đáng, đừng khóc."
Sau câu nói này, môi người đàn ông phủ lên môi cô. Sự ướt át từ đầu lưỡi truyền đến, hơi thở đượm mùi rượu tràn vào hơi thở thơm ngát ngọt ngào của cô, từng chút một xâm lấn.
Sự triền miên mang tính chất bức ép này, khiến nước mắt Giai Mễ không kiềm rơi rớt xuống, nhất là khi bàn tay kia vuốt dọc sóng lưng nơi những vết sẹo kia in hằn, hòng mang ý định tiến sâu hơn.
Nhiếp Tần Duật nếm được dư vị nước mắt, không rõ hắn có thương hại cô hay không, chỉ chầm chậm rời khỏi đôi môi nhỏ.
Lúc này đây, ánh mắt hắn nhuốm đầy dục vọng, giọng nói khàn đặc vang lên bên tai.
"Tôi không thích nước mắt, đừng bày ra trước mặt tôi. Tôi sẽ không thương hại em đâu."
Giai Mễ không đáp lời, vẫn cứ ánh mắt đấy mà nhìn hắn, ở hiện tại, vũ khí mạnh mẽ duy nhất của cô lại chính là những giọt nước mắt yếu ớt này.
Nhiếp Tần Duật cười khẩy nhìn cô, mới vài tiếng trước còn không sợ hãi điều gì đứng nơi sân khấu hàng loạt người trình bày bản nhạc, vậy mà giờ chỉ đối diện với một mình hắn đã run như cầy sấy.
"Cô gái nhỏ, em thật sự rất vô dụng, vô dụng đến khiến tôi không thể ngờ!"
Câu nói của hắn mang theo ý nghĩa khác, nhưng Giai Mễ vẫn không đoán được tâm tư.
Người đàn ông lần nữa hôn môi cô, càng hôn lại càng say đắm, lại càng nghiện không nỡ buông ra. Nụ hôn sâu, môi lưỡi giao hòa, hơi thở cả hai như thể hòa quyện, kích thích đến từng chút một.
"Ứm... ưm.." Giai Mễ cất lên thanh âm không rõ ràng, những tiếng nấc nghẹn ngào.
Chỉ hôn thôi, vậy mà cô không thể chịu nổi, tay chân rụng rời.
Sự bá đạo lại công kích từ nụ hôn mãnh liệt này giống như muốn trói Giai Mễ lại, cô vội vàng muốn thoát khỏi nhưng không tài nào.
Đột ngột, như thể đoán trước được điều gì, Nhiếp Tần Duật buông môi cô ra, một tay siết chặt lấy cằm nhỏ như cách trừng phạt, hắn cau mày tức giận nhìn cô, biểu thị sự không vui rõ ràng.
"Định cắn tôi? Xem ra lá gan của em không nhỏ đâu!"
Cô quả thật định cắn môi hắn, cắn thật mạnh để thỏa cơn tức khi bị hắn sỉ nhục.
Nào ngờ chưa kịp làm gì đã bị nắm thóp như vậy...
Đôi môi nhỏ giờ phút này vì được chăm sóc mà trở nên hồng hào bóng rẫy, vươn ánh nước của hắn, đầu ngón trỏ thô ráp của hắn khẽ quẹt lên môi cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Muốn cắn nữa không? Em cắn tôi một, tôi cắn lại em gấp mười!" Người đàn ông áp môi hắn chạm môi cô, cố tình khiêu khích.
Nhiếp Tần Duật bình thản nói, nhưng ánh mắt dâng lên sự đe dọa nguy hiểm cùng cực.
Rõ ràng đã thành công dâng lên sự hứng thú của Nhiếp Tần Duật.
Con mồi này, không vô tâm yếu ớt. Tất cả chỉ là vẻ bề ngoài thể hiện để đổi lại sự thương hại.
Đáng tiếc, Nhiếp Tần Duật lọt bẩy một lần, làm sao còn có thể để sự tình lặp lại một lần nữa. Hơn hết, trước giờ
Nhiếp Tần Duật hắn chưa từng để bản thân bị thiệt.
Chỉ là một người con gái tay không tấc sắt, làm sao có thể khiến hắn bị thương?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]