Sau câu nói lẫn hành động mờ ám của Nhiếp Tần Duật, Giai Mễ lập tức căng thẳng. Cô vội vàng rụt bàn tay lại.
Nhiếp Tần Duật ban đầu có buông lỏng khiến Giai Mễ ngây thơ ngỡ rằng đã thoát, kết quả vài giây sau liền bị người đàn ông nắm lấy cổ tay, đem ụp cơ thể nhỏ nằm xuống tấm nệm. Phần thân trần trụi ép vào lớp chăn mềm mại, vùng lưng hở cứ thế lọt vào ánh mắt Nhiếp Tần Duật.
Cho dù hiện tại trong phòng không có đèn, nhưng rõ ràng Giai Mễ vẫn cảm nhận được cái ánh mắt rực lửa như loài mãnh thú trong màn đêm kia nhìn chằm chằm vào mình, dần dần giam cô vào cái lồng chẳng tài nào thoát được.
Thật ra Giai Mễ nghĩ rằng, Nhiếp Tần Duật sẽ không đặt tâm trạng của hắn ở cô quá nhiều, bởi vùng lưng đầy vết sẹo xấu xí, điều này sẽ khiến hắn mất hứng.
Chẳng qua bây giờ Giai Mễ là người của hắn, hắn muốn chơi đùa với cô một chút.
Duy một vấn đề Giai Mễ không hiểu, Nhiếp Tần Duật rõ ràng ban nãy đã có hứng thú với vị tiểu thư họ Cận trên du thuyền kia, không lý do nào lần nữa quay lại kiếm cô. Người đàn ông này, chẳng lẽ tinh lực lại nhiều đến thế?
Cơ thế cô bị ép xuống nệm, lớp chăn mềm mại vắt ngang qua người, chỉ để lộ vùng lưng mảnh mai.
Bàn tay Nhiếp Tần Duật vuốt ve các vết thương phía sau lưng, đến tận bây giờ, vết thương đã bong ra, chỉ còn lại các vết sẹo lồi lõm, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich-nguy-hiem-tro-choi-tan-khoc-cung-tong-tai/3743882/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.