Giai Mễ nằm sấp, run rẩy nhìn hắn, sau một lúc cô né ánh mắt hắn, không dám tiếp tục phản kháng nữa.
Nhiếp Tần Duật nhìn cô, ánh mắt rõ ràng đã dịu lại đôi chút, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm của cô.
"Biết điều như vậy mới đúng, đừng cố chấp thể hiện để chống đối tôi."
Người đàn ông ngồi dậy đàng hoàng, một lần nữa điều chỉnh lại tâm tình. Chỉ có thân thể của Giai Mễ vẫn run rẩy, bả vai gầy gò run nhẹ.
Hắn khẽ chậc một tiếng, bộ dàng yếu ớt của cô diễn lại như không diễn, rõ ràng là thật.
Chỉ mới hôn có vài cái đã mất sức thế này, vô cùng yếu đuối.
Trong khi trước đây, những nữ nhân bên cạnh Nhiếp Tần Duật vô cùng sung sức, chỉ hận không thể làm thoải mái hăn.
Người đàn ông cầm tấm chăn, một lần nữa điều chỉnh lại, bàn tay chạm vào làn da Giai Mễ khiến cô hoảng mà rụt người.
"Lần này chỉ bôi thuốc, em yên lặng một chút."
Giai Mễ cả người cứng đơ, nghe hắn nói vậy dù nửa tin nửa ngờ, chỉ có thể miễn cưỡng nằm im, cô không có quyền chống đối.
Người đàn ông bật đèn ngủ, loại đèn mờ nhạt, nhưng ánh sáng rọi rõ vào tấm lưng trần trụi của cô.
Đầy vết sẹo lồi lõm, các mảng da trắng khác biệt lạ thường.
Nhiếp Tần Duật cầm lấy hộp thuốc vẫn còn mới, đổ thuốc ra tay, chậm rãi thoa thuốc lên.
Mỗi lần thoa, ánh mắt hắn có phần chiêm nghiệm, hắn là vết thương này sử dụng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich-nguy-hiem-tro-choi-tan-khoc-cung-tong-tai/3743883/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.