🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Giai Mễ nằm sấp, run rẩy nhìn hắn, sau một lúc cô né ánh mắt hắn, không dám tiếp tục phản kháng nữa.

Nhiếp Tần Duật nhìn cô, ánh mắt rõ ràng đã dịu lại đôi chút, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm của cô.

"Biết điều như vậy mới đúng, đừng cố chấp thể hiện để chống đối tôi."

Người đàn ông ngồi dậy đàng hoàng, một lần nữa điều chỉnh lại tâm tình. Chỉ có thân thể của Giai Mễ vẫn run rẩy, bả vai gầy gò run nhẹ.

Hắn khẽ chậc một tiếng, bộ dàng yếu ớt của cô diễn lại như không diễn, rõ ràng là thật.

Chỉ mới hôn có vài cái đã mất sức thế này, vô cùng yếu đuối.

Trong khi trước đây, những nữ nhân bên cạnh Nhiếp Tần Duật vô cùng sung sức, chỉ hận không thể làm thoải mái hăn.

Người đàn ông cầm tấm chăn, một lần nữa điều chỉnh lại, bàn tay chạm vào làn da Giai Mễ khiến cô hoảng mà rụt người.

"Lần này chỉ bôi thuốc, em yên lặng một chút."

Giai Mễ cả người cứng đơ, nghe hắn nói vậy dù nửa tin nửa ngờ, chỉ có thể miễn cưỡng nằm im, cô không có quyền chống đối.

Người đàn ông bật đèn ngủ, loại đèn mờ nhạt, nhưng ánh sáng rọi rõ vào tấm lưng trần trụi của cô.

Đầy vết sẹo lồi lõm, các mảng da trắng khác biệt lạ thường.

Nhiếp Tần Duật cầm lấy hộp thuốc vẫn còn mới, đổ thuốc ra tay, chậm rãi thoa thuốc lên.

Mỗi lần thoa, ánh mắt hắn có phần chiêm nghiệm, hắn là vết thương này sử dụng lên người con gái yếu ớt như cô sẽ rất đau đớn.

Nghĩ đến đây, lực tay trở nên nhẹ nhàng kỳ lạ.



Dù gì đây cũng là lần đầu Nhiếp Tần Duật đối đãi như thế này đối với một nữ nhân. Chính hắn cũng không thể hiểu nổi hắn.

Bản thân Nhiếp Tần Duật là người thừa kế cương vị nguyên thủ quốc gia ở vương quốc Anh, từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc bồi dưỡng trở thành người đứng đầu. Tuyệt đối không có việc hắn phải chăm sóc một người khác.

Lúc đầu Nhiếp Tần Duật ra lệnh bôi thuốc, trong suy nghĩ vốn cho rằng làm những điều này chủ yếu để đợi cô khỏi vết thương rồi thực hiện giao dịch với hắn. Nhưng hiện tại, suy nghĩ trong tâm trí đã đi quá phận.

Giai Mễ nằm gục người, bàn tay siết lại, cảm nhận sự mát lạnh từ loại thuốc kia thoa lên người cô.

Vết thương đau như vậy khi bị Giai Ung đánh, trừ những lúc còn nhỏ cô đau đớn khóc lóc, hiện giờ một giọt nước mắt cũng không rơi mỗi lần phải chịu đựng đòn roi từ ông ta nữa.

Chăng qua, người nào cũng xem cô như một vật thế hình người, hài lòng sử dụng, không thì đem ném đi.

Trong suy nghĩ của Giai Mễ, Nhiếp Tần Duật cũng xem cô không khác thứ đó là bao.

Chỉ là giờ phút này cô thắc mắc, Nhiếp Tần Duật vốn cũng không cần phí công bôi thuốc cho cô, hắn có thể kiếm kẻ khác thoải mái, sau đó ném cô đi.

Nhiếp Tần Duật bôi thuốc, đến khi bôi xong liền buông ra.

Thật ra cho dù có vết sẹo hay không, hắn vẫn biết rõ một điều người con gái này rất xinh đẹp.

Chiếc váy sớm bị hắn đẩy ra một góc, mấy thứ đồ nội y cũng thế. Không gian đượm nồng mùi thuốc.

Nhiếp Tần Duật nhẹ vén chăn muốn kéo xuống, vòng eo thon gọn lộ ra nhưng cũng không khác gì vùng lưng, có vài vết sẹo, chỉ là rất ít không nhiều bằng.

Yết hầu hắn hơi lên xuống, ánh mắt lúc trầm lúc đục.

Đột ngột hắn cúi người, nhẹ nhàng hôn lên vòng eo nhỏ khiến Giai Mễ giật thót, chỉ hơi run rẩy đã bị lực tay giữ chặt lấy vùng eo ngăn cô cử động.



"Yên nào!"

Giọng nói khàn khàn vang lên. Chỉ một thoáng thôi đã suýt mất lý trí.

Thật ra để mà nói, vết thương của Giai Mễ cũng đã khỏi, hắn có thể thực hiện giao dịch với cô ở hiện tại. Đợi đến khi thật sự lành sẹo, e rằng kéo một thời gian rất lâu.

Nhưng Nhiếp Tần Duật vẫn muốn giữ Giai Mễ ở lại, xem thử cô còn giở trò gì với hắn.

Hôn xong, người đàn ông buông tha cho Giai Mễ, ném tấm chăn lên người cô, cứ thế xoay người rời khỏi căn phòng không quay đầu nhìn lại.

Ở lại nữa, chỉ sợ mất khống chế mà hung hăng chiếm đoạt.

Giai Mễ thấy hắn rời đi, cô không dám lật người. Sợ thuốc lan ra tấm nệm.

Cô nằm gục, sau một lúc liền rơi vào giấc ngủ.

Nhiếp Tần Duật rốt cuộc tìm ra được lý do vì sao Giai Mễ có được tấm thẻ thông hành tại tòa thành Ngự Viên.

Trong phòng hắn vốn có vài chiếc thẻ được sắp xếp gọn gàng, thông thường trợ lý Phi sẽ kiểm duyệt và giữ

Vào hôm nửa đêm Giai Mễ tìm đến, lúc đó đã mang ý định lấy trộm.

Trợ lý Phi giữ thẻ, hôm bị lấy mất cũng không đếm và kiểm lại. Không ai nghĩ rằng được ngay trong tòa thành lại có kẻ ngang nhiên như thế, tâm tính sinh ra chủ quan.

Thời điểm Nhiếp Tần Duật sai dặn trợ lý Phi kiểm lại, rốt cuộc nét mặt trợ lý Phi cũng tái mét, liên tục dập đầu xin lỗi khi nhận ra sơ suất.

Riêng Nhiếp Tần Duật rõ một điều, Giai Mễ lợi dụng khi hắn dây dưa, lại từng bước lấy trộm thứ đồ của hắn.

Đều do hắn quá vô ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.