Một điều Nhiếp Tần Duật thắc mắc, nơi tòa thành Ngự Viên canh gác vốn nghiêm ngặt, ra vào cũng phải có tấm thẻ thông hành mới được phép đối với người hầu.
Giai Mễ là người do Nhiếp Tần Duật đưa về, cô vốn chỉ có thể vào mà không thể ra nếu không có lệnh hắn.
Ngoại trừ việc hắn kinh ngạc khi người con gái này có tấm thẻ thông hành. Bởi vốn phải khai báo lý lịch với quản gia mới được cấp phép.
Nhiếp Tần Duật một lần nữa suy nghĩ kĩ lại mọi thứ.
Trong khoảng thời gian gần đây, ngoại trừ lần Giai Mễ chủ động đem sữa đến phòng hắn và cả hôm thời điểm hắn xem xét vết thương của cô lúc nửa đêm, cô vốn cũng không hề có hành động nào quá đáng để nghi ngờ.
Nghĩ đến đây, người đàn ông nhìn Giai Mễ đang nhắm chặt mắt vờ ngủ, bàn tay hắn nhàn tản vuốt ve đường nét tinh xảo trên gương mặt ngây thơ lại vô tội này.
Nhiếp Tần Duật chợt nhận ra điểm kỳ lạ, đôi mắt ánh lên sự nguy hiểm.
Giai Mễ vốn thể hiện rõ bên ngoài sợ hắn, không có lý do gì nửa đêm đến tận phòng hắn. Hơn hết, khi rời đi và trở về đều đúng giờ cho phép, cô vốn đã biết và tìm hiểu trước những điều này từ lâu.
"Giỏi thật!"
Người đàn ông bất ngờ lên tiếng, thanh âm từ tính lại trầm thấp khi vừa nhận ra gì đó, khóe môi kiêu ngạo nhếch lên mà nhìn cô.
Chỉ có Giai Mễ không hiểu hai chữ "giỏi lắm" của hắn mang ý nghĩa gì. Nhưng cô biết rõ một điều, đó chẳng phải là điều tốt lành.
Nhiếp Tần Duật đứng dậy rời khỏi phòng.
Giai Mễ vốn cho rằng hắn đã rời đi, không lâu sau lần nữa cảm nhận hắn quay lại.
Cứ thế Nhiếp Tần Duật lật người Giai Mễ lại, lần này mọi động tác của hắn đều rành mạch chứ không hề mập mờ trêu chọc như ban nãy khiến cô phát hoảng.
Nhiếp Tần Duật kéo tấm chăn, cơ thể mảnh mai lộ ra, chiếc váy ngủ tay ngắn màu trắng che lấy cơ thể.
Hắn cởi một đường khóa kéo, ngang nhiên "thoát y" giúp cô.
Giai Mễ rốt cuộc cũng không dám tiếp tục vờ ngủ vì hành động nguy hiểm này, cô vội dùng tay khựng lại ngăn bàn tay hắn, cơ thể mềm mại cong người muốn phản kháng thoát khỏi tầm tay hắn, nhưng váy vốn cũng kéo phân nửa, chỉ còn những vật duy nhất hộ vệ che chắn.
"Tôi làm em tỉnh?”
Nhiếp Tần Duật chậm rãi nói, dưới màn đêm, ánh sáng le lói từ ánh trăng, Giai Mễ có thể cảm nhận được sự nguy hiểm trong mắt hắn tản ra. Đôi con ngươi màu hổ phách kiêu ngạo nhíu lại, khí chất cuồng ngạo dễ dàng mà bức ép.
Giai Mễ nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt rưng rưng mà nhìn hắn. Cô muốn kéo lấy tấm chăn che phần thân trên của cơ thể.
Nhiếp Tần Duật chỉ lặng nhìn trong giây lát, không hề lật tẩy những gì hắn vừa phát hiện ra.
Thấy Giai Mễ sợ hãi, từng bước nhích lùi ra phía sau né tránh, Nhiếp Tần Duật một tay dùng lực, dễ dàng kéo cơ thể cô áp sát với cơ thể hắn.
"Làm sao? Em lại tính chạy đi đâu?"
Bị áp vào cơ thể cường tráng, sự non nớt cùng mùi hương nhàn nhạt tản ra, Nhiếp Tần Duật cúi thấp đầu kề má, một tay luồn xuống lớp chăn ôm lấy eo nhỏ, muốn kéo cơ thể mềm mại gần hơn.
Mờ ám lại thân mật cực điểm.
Giai Mễ hoảng loạn, ngay cả hơi thở cũng cảm nhận rõ không thoải mái.
Nút dây áo che chắn, cũng bị bàn tay hắn săm soi, để rồi cứ thế tìm nút thắt, ngang nhiên cởi xuống.
Ánh mắt Giai Mễ cả kinh, đôi con ngươi mở to, kinh ngạc lại sợ hãi nhìn hắn. Giờ phút này đây, thân trên cô thật sự không còn lấy một mảnh vải che chắn.
Bàn tay người đàn ông to lớn lại mang theo thân nhiệt nóng bỏng, chạm lên làn da mềm mại của cô, từng chút một vuốt ve nâng niu, rõ ràng mang theo ý đồ xấu.
Nhiếp Tần Duật hiển nhiên nhận thấy sự run rẩy, ngay cả đôi mắt kinh ngạc nhìn hắn muốn phản kháng, lúc này đây đã nhiễm tầng sương mờ, chỉ trực chờ rơi nước mắt.
Bộ dáng đáng thương này, thật sự đánh vào lòng thương cảm của kẻ khác, Nhiếp Tần Duật cũng không ngoại lệ.
Nhưng sự việc bị Giai Mễ qua mặt, Nhiếp Tần Duật hắn phải xử lý dạy dỗ cô một bài học. Bằng không trong chính địa bàn của hắn, cô sẽ được nước mà lấn tới.
"Tôi chỉ đơn giản muốn bôi thuốc cho em, làm sao em lại bày ra bộ mặt như thể tôi bắt nạt em như vậy?"
Giai Mễ mím chặt môi, kinh hãi mà nhìn hắn.
"Đừng nhăn nhó, không cởi làm sao có thể bôi thuốc, em nói xem đúng không?"
Nhiếp Tần Duật nói, từng câu nói vô cùng có lý.
"Ban nãy vào phòng, em đang ngủ, tôi phát hiện cơ thể em không có mùi thuốc..."
Để rồi, người đàn ông đột ngột cao giọng hẳn.
"Là em quên bôi, hay là không muốn vết thương chóng lành để phục vụ tôi đây?"
Giai Mễ giống như sợ bị hắn nắm thóp trách phạt, vội vàng đưa tay muốn giải thích.
Thế nhưng bàn tay vừa vươn lên, Nhiếp Tần Duật liền nắm lấy bàn tay nhỏ, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn.
"Tôi không hiểu em nói gì, đừng múa loạn xạ nữa. Nằm xuống để tôi bôi thuốc.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]